Tôi không tham gia "Trận chiến nước" nữa, xem như vô can, tuyệt đối không nên gây thù chuốc oán với đám trẻ cùng làng, rất dễ gây lộn và đánh nhau, tôi bị đánh thì hẳn sẽ chả ai bênh vì tôi chơi toàn với mấy đứa nhát gan. Tôi có một châm ngôn "Chỉ những thằng yếu mới dùng nắm đấm để nói chuyện" để biện hộ cho bản thân, một thằng như tôi cái đấm thì thiếu, cái đá thì thừa nếu phải đánh nhau thì khó mà trụ được một hiệp.
Cái chuyện ném nước có váng mỡ phải đến lớp 10 tôi mới nói với R9 việc tôi chính là đứa đã tập kích nước trên nóc nhà, và cũng nhờ vậy biết được người lớn bị ném bịch nước chứa váng mỡ là chú D. làm dân quân trong thôn, tối hôm ấy có việc gấp đi lên nhà bạn.
- Tại chú ấy chạy trước tao tưởng là người dẫn đầu, hôm đấy bị tóm chắc chết quá!
- Nghe bọn nó kể lại tao cũng đoán là mày, đợt đấy mà mày bị bắt được thì nhừ tử, may mà bọn nó không tìm thấy.
- Tao trốn trên mái nhà bà Thế.
- Bọn nó bảo trèo lên tường ngó không thấy, bọn nó cũng nghĩ là mày làm đấy nhưng hỏi mấy đứa ở khu Trên cũng không đứa nào biết.
- Hehehe, tao không tin cái bọn ô hợp chỉ giỏi chửi đấy nên kín, chứ bọn nó biết cũng sẽ bô bô miệng bán đứng tao thôi.
Câu chuyện giữa tôi và R9 của mấy năm sau phần nào đó bổ sung ngược lại cho cái đêm mà tôi thoát trận đòn trong gang tấc ấy. Sở dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656438/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.