Ông nội tôi mất vào khoảng buổi chiều một ngày cuối tháng 11 m lịch năm 1967 trong căn nhà tranh vách đất lợp mái bằng rơm, cô Út của tôi mới được ba tháng tuổi, còn cô Lý vừa mới lên ba.
Bố tôi và hai cô còn quá nhỏ, không thể hiểu được sinh ly tử biệt là như thế nào, vẫn vui cười nô đùa bình thường. Mãi đến chiều tối khi đã đưa ông ra Cầu Khoai về thì bố tôi và hai cô tự nhiên khóc đúng như cha chết, không ai dỗ dành cho được. Bà H. Lớn phải thắp nhang khấn vái hồi lâu thì bố tôi mới hết khóc, hai cô của tôi cũng vậy.
Quãng mươi ngày sau khi ông tôi mất, bố tôi đi chơi cùng đám bạn trong xóm thì nghe thấy tiếng gọi.
- Tr. ơi! Tr. ơi!
Là tiếng ông nội tôi, bố tôi nhận ra nhưng đã được mẹ (tức bà) và cô (tức bà H.Lớn và bà H.Con) dặn dò nên bỏ chạy một mạch về nhà.
Một đêm bố tôi sốt cao, bà Già ngủ chung giường với bố tôi, bà sờ tay lên người thấy bố tôi mềm nhũn như nước và lạnh ngắt, do đã được dặn trước biết có sự chẳng lành nên bà già vội vã dậy thắp nhang trên ban thờ.
- Ông ơi! Ông sống khôn thác thiêng, nhà mình có mỗi mụn con trai, ông về rủ nó đi thì chúng tôi biết sống ra làm sao đây ông ơi?
Bà Già vái như tế sao và bật khóc trước ban thờ, một lúc sau bà Già sờ vào người bố tôi thì thấy đã ấm trở lại, từ đó, bà già cảm nhận rằng ông tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656433/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.