Sáng hôm sau đi học hơi muộn nhưng gần đến cổng trường thì tôi nhặt được tiền, một cái ví màu đen khá đày nằm chềnh ềnh trên đường bao người đi qua lại không thấy, tôi đạp xe qua rồi nhìn lại, dừng xe, quay lại, nhặt ví lên, rất nhiều tiền! Những tờ xanh xanh, to to loại năm mươi nghìn phải dày gần bằng một đốt ngón tay. Tôi nhặt lên đứng ngơ ngác nhìn xung quanh rồi cho vào cặp rồi đạp đi, thấy tim đập mạnh quá, hồi hộp thật sự, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, có lẽ đủ mua cả tủ kính truyện ở cửa hàng Tụ Sâm cũng nên, nhưng đến cổng trường thì tôi dừng xe lại, cảm thấy áy náy trong lòng, tuy lương tâm không có răng nhưng lại rất là cắn rứt. Thở dài một hơi, tôi đạp xe quay lại gần chỗ ví tiền bị rơi, trong đầu đang đấu tranh dữ dội nhưng sau cùng vẫn quyết định chờ. Điều làm tôi quyết định như vậy là nhớ tới lời bà Già, bà từng bảo rằng.
- Không được tơ hào một đồng nào của ai, muốn thì tự lao động mà kiếm chứ không được tham, không được ăn cắp, ăn cắp sau này xuống âm phủ Quỷ sứ sẽ chặt tay.
Mà ví này thì nhiều đồng quá, mình cũng không ăn cắp nhưng thôi, cứ chờ ở đây xem thế nào, nếu không có ai quay lại thì mang về nộp cô giáo chủ nhiệm. Cả mùa hè mình tiết kiệm mãi cũng chỉ được có gần ba trăm nghìn mà chỗ này phải hàng triệu chứ ít gì, mất là sót của lắm.
Một lúc sau đúng có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656429/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.