Thế là thằng H. Chắc Gạo đã bỏ tôi lại một mình với cái đó đang treo lủng lẳng ở đằng kia, tôi thật chưa thể nhìn rõ lắm. Gió mùa Đông Bắc thổi qua từng cơn lạnh buốt, tôi hơi co mình lại, rít một hơi thật dài qua kẽ răng, cảm thấy phổi mình đầy oxy, như uống nước đá vậy.
Tôi sợ!
Sợ người chết thì ít mà sợ người sống!
Tôi sợ cái thứ đang treo lủng lẳng và đung đưa nhẹ trong gió kia là người, là người mới đáng sợ. Nếu như ai đó nghĩ dại chọn nơi đây quyên sinh thì thật tiếc, thật đáng tiếc. Tôi lưỡng lự là nên quay lại hay đi tiếp?
Nếu là ma quay lại sẽ không vấn đề gì nhưng nếu là người thắt cổ chết thì sao? Còn sống không?
Tôi chợt nhớ đến chú B. của mình đã treo cổ chết mấy năm trước, lúc cho vào quan tài trên cổ vẫn còn hằn rõ vết dây thừng.
Tối nay, nếu âm lịch có lẽ khoảng đầu tháng, ánh trăng treo trên cao nhưng mây che phủ nên thành ra tối. Tôi cố trấn an mình bước thêm vài bước, nếu là người thì phải hô hoán lên để làng xóm đến giúp, còn nếu là ma thì sao nhỉ? Chả có mang theo cái gì trong người hết, trên tay cầm cuốn truyện chữ của thằng H. Chắc Gạo, giờ này không biết chạy đến đâu rồi.
- Thằng này, hôm nay ông mà gặp ma thật ông sẽ bảo ma lấy truyện của mày rồi, dám bỏ tao lại!
Tôi thầm nghĩ trong đầu như vậy.
Khi cách bóng người đu đưa kia chừng 20m, đột nhiên tôi không nhìn thấy gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656424/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.