Tôi đã chọn được cái tên cho xe đạp, một cái tên khá hay và đám bạn, những đứa được tôi nói cho cái tên, nghe xong đều bảo tôi là thằng "ấm đầu" và nên sớm đi Trại Tâm thần, tôi đã đặt tên cho xe là "Xế Điếc", tôi thấy rất thú vị vì cái tên này tôi đọc được trong truyện TKKG, tôi thực cũng không hiểu lắm, nhưng trong đó người ta viết "Xế Điếc" để mô tả cái xe của nhân vật nam chính nên tôi học theo. Với một đứa mà hiểu biết tạm gọi là trong lũy tre làng như tôi thì đây có thể xem là một phát minh, tôi liên tưởng người ta gọi Xế Điếc thay cho xe đạp vì nó không phát ra tiếng nổ giòn tan như pô xe 67 và xe máy người ta sẽ gọi là Xế Bừm, cũng có thể lắm.
Cô giáo chủ nhiệm lớp 5 của tôi tên là cô Đ., một người phụ nữ tôi nhớ là hiền lành, phúc hậu với dáng người thấp đậm, lúc dạy bọn tôi cô chưa lập gia đình, ngay khi tôi lên lớp 6 thì cô lấy chồng ở tuổi gần Bốn mươi, ở quê như thế là rất muộn chồng, như là ế. Cô lấy chồng xã khác nên cũng chuyển dạy hoặc bỏ nghề nhưng tôi tin cô không bỏ nghề, cô giáo không phải chỉ là một nghề đơn thuần. Tôi không có cơ hội gặp lại cô giáo của mình. Trong một lần dạy Văn, cô đã nói đại ý rằng: "Là đàn ông phải có chí lớn, phải lập nghiệp nơi xa, thoát khỏi những thói quen và hủ tục xung quanh mình và không được núp sau váy mẹ!".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656419/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.