Hà Nội vào những ngày giáp Tết luôn nhộn nhịp, trên phố người ta đi lại như mắc cửi và trên tay ai cũng lỉnh kỉnh những hàng hóa. Hôm nay là ngày rằm tháng Chạp, lác đác ở ngã tư Đại Cồ Việt, phía bên Công viên Lê-Nin, đã có những người ngồi mặc áo khoác Na-to, áo len cổ lọ tối màu đứng ngồi lố nhố bán hoa đào, cái thứ hoa tượng trưng cho ngày Tết ở khắp nơi.
Qua cổng lớn trường Đại học Bách Khoa, bố giải thích cho tôi rằng, nó có tên như vậy bởi vì nếu học ở trường này ra sẽ giỏi rất nhiều thứ, sẽ thành những kỹ sư giỏi, bách là trăm, ĐH Bách Khoa là đại học dạy hàng trăm nghề mà nghề nào cũng sẽ giỏi, những ý niệm đầu tiên của tôi về "Đại Học" là như vậy, tôi luôn có thiện cảm với tất cả những người học ở ngôi trường này, tôi không biết tại sao, nhưng ấn tượng ban đầu tốt sẽ khiến người ta luôn có thiện cảm lâu dài. Như chuyện bà Già kể với tôi rằng "cây Đa có Thần, cây Si có Ma", tôi không bao giờ thích thứ cây mà ma trú ngụ ấy, kể cả cây cảnh, bởi vậy, sau này tôi không muốn dạy con tôi về cuộc sống xung quanh bằng con mắt của tôi, tôi muốn nó quan sát và đưa ra nhận xét trước và tôi chỉ bổ sung và luôn bắt đầu với bằng hai chữ "Bố nghĩ...". Khi tôi trở thành một người cha, người bác, người chú thì tất cả những đứa cháu của tôi đều có chung một sở thích đó là được đến nhà tôi chơi và ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656416/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.