Làng tôi hầu như này nào cũng có người từ Hà Nội về hoặc ngược lại, phần vì khoảng cách không xa, chỉ chừng hơn 30km là tới Hồ Gươm, phần vì nếu tính chung trong cả làng thì có thể nói tuần nào cũng có hai, ba đám giỗ lớn nhỏ nên việc bà Già tìm người gửi tôi ra Hà Nội không có gì khó khăn và là người làng thì việc giúp nhau là rất bình thường.
Tôi đi vào trưa ngày thứ 7, ngày hôm sau đã là ngày rằm tháng Chạp, tôi ngồi phía sau xe của bác Ph. người cùng làng chở đi, trên đường cũng chỉ dăm ba câu chuyện hỏi việc học hành của tôi là chính, còn tôi thì hỏi lại vài việc khác. Lần trước về quê cùng bố mẹ tôi cũng đi xe máy, ngồi trên bình xăng xe quan sát được nhiều nhưng khi ấy tôi không nghĩ mình sẽ về quê sống nên không quan tâm nhiều, điều tôi quan tâm là khi nào đến nơi mà thôi.
Nhưng bây giờ, tôi biết mình sẽ phải sống ở quê rất lâu, cuộc sống buồn tẻ, hơn ba tháng qua tôi cũng tạm hòa nhập được với cuộc sống và những sự thay đổi về cách sống hay nói năng, vậy nhưng vào mỗi chiều khi chạng vạng, giờ gà lên chuồng là khoảng thời gian tôi cảm thấy sợ vì đó là lúc buồn nhất trong ngày. Cảm giác cô đơn và lạc lõng, tôi hay ngồi ở bậc thềm nhà nhớ bữa cơm gia đình mình có đầy đủ mọi người quây quần mấy tháng trước. Tôi cũng biết ở làng này rất nhiều đứa trẻ phải xa bố mẹ như tôi, liệu chúng nó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656414/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.