Trẻ con làng tôi hầu như đứa nào cũng có tiền, tuy không nhiều nhưng có đủ để mua kem mút hay kẹo nên trưa nào đi học về, cơm nước xong xuôi là tôi thấy văng vẳng tiếng kèn bóp kêu vang khắp đường làng ngõ xóm. Cái tiếng kèn với tiếng kêu đặc trưng KEMMMM MUUUUUÚTTTTT!, tôi từng phân vân có phải vì vậy mà trẻ con đã đặt tên món ăn như thế?
Những que kem mát lạnh màu xanh nhạt hoặc trắng đục được lấy ra khỏi cái thùng xốp được bao bên trong một lớp gỗ màu tối, để trên ba-ga phía sau của chiếc xe đạp nam khung ngang. Chú bán kem với cái mũ cối và khăn mặt vắt ngang vai, làn da cháy nắng sẽ luôn lựa chỗ đông trẻ con chơi và bán được khá nhiều. Nhưng bây giờ gần Tết, trời lạnh nên chả ai người ta đi bán kem, có bán thì trẻ con chúng tôi cũng không ăn.
Chỉ còn chừng tháng nữa là đến Ông Công Ông Táo cho nên dịp này nhiều người đi thu mua đồng nát đổi bằng kẹo kéo hoặc trả tiền, nhiều nhà bỏ đồ cũ đi mua đồ mới, chủ yếu là nồi niêu xoong chảo, nhôm vụn và sắt. Nhưng tại sao người làng mình không đi bán kem, đi mua sắt vụn mà lại toàn người làng khác nhỉ?
Tôi hỏi những đứa bạn học cùng lớp về nghề nghiệp của bố mẹ chúng nó và biết được nhiều thứ hay hay mà trước đó tôi không quan tâm. Hóa ra mỗi làng sẽ làm một nghề đặc trưng vào lúc nông nhàn.
Có một làng chuyên đi hót phân trâu ở các nơi khác mang về làm phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656412/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.