Lời đã nói ra, như nước đổ ra đất.
Có một câu gọi là “nước đổ khó hốt”.
Dù Đàm Tẫn có muốn rút lại những gì vừa nói cũng vô ích, cậu đã thừa nhận rằng cậu lừa cô.
Cậu năm ngoái không du hành, là năm nay mới bắt đầu du hành.
Sau khi đọc xong chương bốn, Lâm Thi Lan tinh thần xuống dốc. Đàm Tẫn muốn nói nhưng lại ngừng, nhiều lần muốn an ủi cô, nhưng cậu cũng biết, điều cô khao khát nhất không phải là sự an ủi.
Cô cần đồng minh.
Người có thể đồng cảm với cô nhất, là đồng phạm.
Cậu không còn thuộc về nhóm người mà cô sẵn lòng chia sẻ cảm xúc.
Hai người im lặng đối diện. Cô nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của cậu bên cạnh.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi đọc sách, Lâm Thi Lan dự định cùng Đàm Tẫn phân tích thông tin họ hiện có.
Giấy bút đều đã lấy ra từ cặp sách, đặt trên bậc thềm bên cạnh.
Cô muốn rời đi.
Cô cất sách rồi định cất giấy bút.
“Lâm Thi Lan! Đọc xong sách, đầu óc tớ rối bời cả lên. Chúng ta cùng phân tích nhé.” Đàm Tẫn không nhìn cô, lặng lẽ rút lại đống giấy nháp.
Sợ cô không muốn ở lại, cậu vội vàng mở nắp bút, dùng đầu gối để đệm giấy rồi bắt đầu viết lách trên đó.
【Hiện thực = Không gian 1 = Chương một của sách
Hành động của Tô Cáp: Gian lận thi cử; đẩy chú vào giếng; tỏ tình với Đàm Tẫn.
Người sống sót sau lũ: Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574101/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.