Cánh tay ôm chó con lỏng ra, Tĩnh Tĩnh thấy chủ nhân tỉnh, nó nhanh chóng thoát khỏi vòng tay cô. Lâm Thi Lan đứng dậy khỏi sofa, cô muốn đuổi theo nó nhưng không dám phát ra tiếng động lớn nên đành lặng lẽ đi theo. Chó con què chân thấy cửa phòng Đàm Tẫn không đóng chặt, còn hở một khe. Đầu nhỏ thò ra trước, cửa dễ dàng mở ra, chó con linh hoạt chui vào.
“Gì đây?”
Đàm Tẫn không chơi game nên lập tức phát hiện ra Tĩnh Tĩnh. Lâm Thi Lan biết không kịp gọi nó về, cô gãi cổ, bất lực thở dài. Điều làm người ta cạn lời hơn còn ở phía trước…
“Tĩnh Tĩnh, không được tè ở đây. Đây là lãnh thổ của anh, không phải của em đâu.”
Trong phòng dường như xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Lâm Thi Lan cuối cùng hiểu tại sao Tĩnh Tĩnh chạy gấp như vậy. Chó con sau khi giải quyết xong thì thu chân lại, chú ta rời khỏi nhà vệ sinh tự chế, quay lại tìm chủ. Nghe tiếng chân chó chạy tới, Lâm Thi Lan vội nhảy lên sofa. Trước khi Đàm Tẫn xuất hiện, cô đã đắp lại chăn lên mình.
“…”
Sợ Tĩnh Tĩnh đánh thức Lâm Thi Lan, Đàm Tẫn nhanh chóng túm lấy nó. Đang định mang nó về phòng, cậu phát hiện vị trí nằm của Lâm Thi Lan trên sofa đã thay đổi.
“…”
Cậu thử hỏi, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Cậu có muốn ăn trái cây không?”
Phía kia đáp lại: “Được.”
Không khí đông cứng lại. Hai người không nhìn nhau, một trước một sau vào bếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574089/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.