Từ khu dân cư đến bệnh viện khá xa.
Họ nhanh chóng đưa Lữ Hiểu Dung lên xe. Chú Đàm vội vã xuất phát, lo lắng sẽ chậm trễ việc điều trị. Lâm Thi Lan hạ cửa sổ xe nói chuyện với Đàm Tẫn, lúc này bố con nhà họ Đàm mới nhận ra cậu không lên xe, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.
“Đàm Tẫn, Tĩnh Tĩnh vừa chạy mất, nó bị đá bị thương rồi, chắc chắn không đi xa. Cậu tìm nó trong khu rồi hãy đưa nó đến bệnh viện thú y. Trong giỏ trước xe điện có áo mưa, cậu lấy ra mà mặc. Trời mưa thì chạy xe chậm thôi, đường trơn lắm, chú ý an toàn nhé.”
Cô hét lớn, không biết cậu nghe hết không.
Lâm Thi Lan lo lắng nhìn vào gương chiếu hậu. Trong gương, có một bóng người nhỏ bé đứng đờ đẫn.
Đàm Tử Hằng thấy em trai đứng im như tượng, giữ lấy xe điện, nhìn họ đi xa. Anh không nhịn được quay đầu nói với Lâm Thi Lan: “Đàm Tẫn nghe lời em thật đấy.”
Câu tương tự, chú Đàm cũng đã nói với cô. Lâm Thi Lan không nghĩ sâu về câu này, vì với cô, Đàm Tẫn luôn rất dễ bảo.
Xe chạy được một đoạn, Lữ Hiểu Dung dần hồi phục. Bà vẫn trông rất yếu, dựa nửa người vào cửa xe, yếu ớt nói: “Về nhà đi, mẹ không sao rồi, không cần vào bệnh viện đâu.”
“Không được!”
Chú Đàm phản đối ngay: “Chị suýt ngất đấy, không thể đùa với sức khỏe. “
Lữ Hiểu Dung nói chậm, nhưng rất kiên quyết: “Anh à, cảm ơn lòng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574087/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.