Một cuộc đối thoại đã xé toạc chiếc mặt nạ của đối tác.
Sự nghi ngờ của Lâm Thi Lan và sự giả tạo của Đàm Tẫn đều hiện rõ trên bàn.
Với một chút tức giận, cô uống sạch bát canh trứng do cậu nấu.
Thời gian ăn canh giúp Lâm Thi Lan hiểu ra một điều, có những điều Đàm Tẫn nói đúng: Ngoài tin tưởng cậu ra, cô còn có cách nào khác chứ?
Dù sao bây giờ, cô không có bất kỳ ý tưởng gì, chi bằng xem cậu có thể làm được gì.
Dù sao cô đã tái sinh.
Giống như câu chuyện ngựa con qua sông, có những chiếc hố không tự mình bước vào, sẽ không biết độ sâu cạn.
Còn về Đàm Tẫn, cô có thể không tin cậu. Nếu cậu thực sự có âm mưu, sau này cô đề phòng cũng chưa chắc không thể chống lại. Cậu dám cho lợi ích, cô có lý do gì không nhận?
Giống như bát canh trứng này, ngon như vậy, không uống thật phí.
“Tớ muốn ăn kem.” Vẫn với chút tức giận, Lâm Thi Lan ra lệnh cho Đàm Tẫn.
Ăn xong thứ nóng hổi, cô thèm ăn gì đó lạnh lạnh.
Không quen với sự thay đổi đột ngột của Lâm Thi Lan, Đàm Tẫn ngồi ngây ra.
Cô lại tiếp tục đi trên con đường mới này, lười biếng dựa vào giường bệnh, nhấn mạnh lại lần nữa.
“Không phải cậu nói chúng ta là đối tác sao? Đối tác của cậu muốn ăn kem.”
Đàm Tẫn không chiều theo cô.
Bỏ qua hình ảnh nắng ấm và ân cần trước đó, giọng nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574077/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.