Cả ba đều chứng kiến tiếng bước chân và mùi máu đó bắt nguồn từ người bà giám thị. Cơ thể bà ta từ trên xuống dưới toàn là máu, tay thì lôi cơ thể của ai đó mà phần đầu gần như bể nát chỉ có khuôn mặt là còn nguyên, hai con mắt của nạn nhân đó trợn trắng lên giống như chưa hiểu tại sao mình chết nói chung hiện giờ chắc dãy hành lang toàn là máu. Miệng bà ta cười gần sát mang tai, hai ánh mắt trông có vẻ rất thỏa mãn. Cẩm Thiên An nhìn thấy cảnh tượng đó không nói nên lời, tuy run cậu vẫn giữ trạng thái bình tĩnh quan sát còn Lạc Hoa thì muốn nôn ra nhưng vì quá sợ nên cô ráng nhịn lại. Dĩnh Cửu Hàn thì bình tĩnh không nói gì vì chắc hắn cũng đã quen với tình cảnh này. Cẩm Thiên An nhìn kĩ xác của cơ thể đang bị lôi thì cậu nhận ra đó là ai “Là tên côn đồ ban nãy” cậu quay qua nói nhỏ cho hai người kia nghe. Lạc Hoa và Dĩnh Cửu Hàn nhìn kĩ hơn thì thấy đó đúng là cơ thể của tên côn đồ không chịu nghe người khác nói mà lại một mình đi vào sương mù dày đặc. “Nhưng tại sao hắn lại bị bà ta túm lại được”. Quay lại ba tiếng trước…. Tôi tên Sẹo Ân, hiện mưu sinh bằng việc thu tiền bảo kê của người khác. Tôi đang đi thu tiền như thường ngày thì bỗng có cánh cửa màu tím xuất hiện, tôi tò mò nên mở ra và thế là tôi lại ở nơi hẻo lánh này “Chết tiệt! đâu ra mà bị lạc ở thế giới song song còn cuộc điện thoại kì quái hồi nãy nữa. Đúng là trò trẻ con”. “Này anh bạn nhỏ ơi…Anh bạn đi đâu thế?” Người đang gọi Sẹo Ân có chất giọng trầm hơi khô khan, hắn quay qua thì thấy đó là người phụ nữ mặc bộ đồ đen, mặt trắng bệch như bệnh sắp chết vậy, miệng cười trông đêm thanh vắng đầy sương mù này mà lại có người phụ nữ như thế thì quả thật là đáng sợ. Nhưng Sẹo Ân không sợ mà còn tức giận khi thấy có người đi theo mình, hắn quay qua chửi “Bộ tao nói tụi bây bị điếc à, bọn bây đừng hòng lừa tao để lấy được tiền”. Tên Sẹo Ân chửi càng nhiều thì bà ta càng nở nụ cười càng rộng hơn. Tên Sẹo Ân thấy bắt đầu có sương mù bao quanh mình càng nhiều, hắn thấy bắt đầu không ổn “Thôi tao đi đây bọn mày đừng hòng cản được tao”. Nói xong hắn ta quay mặt qua đi hướng khác thì bà ta từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt cách khoảng mấy bước chân. Lúc này hắn ta mới nhận ra rằng khi đứng gần trước mặt người đàn bà này thì hắn ta mới thấy rõ cái khoang miệng của bà ta rất lớn. Hắn bắt đầu cảm thấy sợ khi đứng gần người đàn bà đó. Hắn bỏ chạy về hướng có mọi người nhưng do sương mù quá nhiều nên hắn đã bị lạc “Con mụ đó là ai mà sao đáng sợ như vậy, hôm nay đúng ngày xui xẻo mà”. Hắn ta tiếp tục đi tìm đường, khi đi từ xa hắn lại thấy người đàn bà đó thêm một lần nữa, lúc này bà ta cầm khúc cây gỗ rất to từ từ đến gần Sẹo Ân, hắn ta bắt đầu hơi sợ vì tình cảnh đó, hắn quay lưng qua thì có cây gỗ to từ đâu ra đập thẳng vào đầu. Cú đập ấy khiến cho hắn bắt đầu choáng, tưởng chừng cú đập đó sẽ biến mất nhưng không, cú đập dồn vào đầu hắn liên tiếp. Khu rừng thanh tịnh lại có âm thanh gào hét thảm thiết, nặng mùi nồng của máu, máu văng khắp mọi nơi từ dưới đất đến cây cối dường như đều là máu của tên Sẹo Ân. Đầu của tên Sẹo Ân gần như không còn nguyên dạng não thì lồi ra bên ngoài. Giờ chỉ còn khuôn mặt nếu nhìn kĩ thì có thể nhận diện ra được. Sau những cú đập liên hoàn thì Sẹo Ân đã chết trong cơn đau đớn mà chưa kịp nhận ra bản thân đã làm gì lại chết một cách đau đớn như thế, người đã cầm cây đập liên hoàn không ai hết đó chính là bà giám thị ở trường đại học X. Khung cảnh khu rừng máu me và tiếng cười đáng sợ vang vọng khắp nơi “Hahahahaha!”. Quay về thời gian lúc bọn Cẩm Thiên An đang trốn ở sau tủ. “Vậy hắn ta do bỏ trốn nhiệm vụ của trò chơi này nên đã chết đúng không?” Cẩm Thiên An quay qua hỏi nhỏ Dĩnh Cửu Hàn. Dĩnh Cửu Hàn nói “Do hắn là người đầu tiên trong mười hai người bật điều kiện tử vong nên hắn phải gặp tử thần sớm hơn mọi người”. “Điều kiện tử vong?” Lạc Hoa hỏi. Dĩnh Cửu Hàn giải thích “Thật ra ở cánh cửa Hell này NPC muốn giết ai thì giết thì không phải do chúng ta bật điều kiện tử vong nên phải chết với lại một ngày chỉ chết một người nếu hên thì ngày hôm đó chúng ta sẽ không mất thêm ai”. Cẩm Thiên An vừa nghe vừa quan sát “Vậy điều kiện tử vong là gì?”. Dĩnh Cửu Hàn đưa tay lên ngẫm nghĩ rồi nói “Hiện giờ anh chỉ biết điều kiện tử vong thứ nhất là rời khỏi trò chơi và điều kiện thứ hai là điện thoại cho thế giới thực giống như Lạc Hoa đã từng làm”. Lạc Hoa vẫn còn sợ về vụ chiếc điện thoại cô nói “Vậy tại sao lúc đó em không chết?”. Cẩm Thiên An nói “Là do lúc đó em sớm văng chiếc điện thoại đi nên chỉ bị thương ở tai, lúc đó em văng điện thoại trễ hơn tí thì e là……”. “Giống tên Sẹo Ân đó” Lạc Hoa trả lời. Dĩnh Cửu Hàn cũng gật đầu ra vẻ đồng ý. “Mọi người nhìn bà ta kìa” Lạc Hoa chỉ tay về hướng bà giám thị. Lúc này bà giám thị văng xác của tên Sẹo Ân ra bên ngoài cửa sổ, dường như ngoài cửa sổ đó là cửa sau của tòa nhà nơi họ đang đứng. Khi văng xác xong bà ta cũng nở nụ cười rồi biến mất sâu thẫm bóng tối. Lạc Hoa không còn thấy bà giám thị nữa, cô quay qua hỏi “Bà ta đi chưa?”. Mũi của Cẩm Thiên An lúc này đã không còn khó chịu nữa, chỉ đỏ hồng thôi “Chắc đi rồi, chị không còn ngửi thấy mùi máu nữa”. Cả bọn từ từ lẻn ra ngoài ngó, nhưng do quan cảnh bóng đêm bao phủ nên khó mà thấy được hết bao quác dãy hành lang. “Tối quá cũng chả thấy gì” Lạc Hoa nói. Dĩnh Cửu Hàn quan sát một hồi thì nói “Bà ta đi rồi”. Lạc Hoa nghe vậy vẫn còn sợ nên cô hỏi lại “Anh chắc không?”. Dĩnh Cửu Hàn nhúng vai “Ai biết”. Cẩm Thiên An quan sát bên ngoài cửa sổ thì cậu đứng hình khi nhìn “Cảnh tượng…gì đây”. Bên kia cửa sổ là xác người chất đống lên nhau, có những xác không còn đầu hoặc những cái đầu không còn nguyên dạng nhưng chỉ có khuôn mặt nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy rõ là ai. Máu chảy ra từ các xác chết đó chẳng khác nào là sông cả, tuy máu chảy khắp khu rừng phía sau tòa nhà nhưng những xác đó không bốc mùi nồng của máu dường như gió đã cuốn đi mùi tanh để xóa bỏ hết dấu vết. Lạc Hoa nghe thấy Cẩm Thiên An nói gì đó khi ngó ra ngoài cửa sổ, cô chạy tới hỏi thì bị Cẩm Thiên An ngăn lại “Đừng đến đây! tốt nhất em đừng đến gần”. Lạc Hoa cảm nhận được nét mặt căng thẳng ở Cẩm Thiên An nên cô không dám đến gần cửa sổ vì cô cũng đoán được bên kia cửa sổ là những thứ gì từ lúc cô chứng kiến bà giám thị văng xác của tên côn đồ ra ngoài cửa sổ, cô đứng yên nhìn người chị không thân quen này lại giúp đỡ mình hết lần này đến lần khác cô bắt đầu cảm động biết ơn người chị này. Dĩnh Cửu Hàn không bận tâm bên cửa sổ có gì, hắn đến ngó bên ngoài cửa sổ thì thấy cảnh tượng tàn khốc đó mà không phản ứng gì, dường như hắn đã quen với những cảnh này “Coi bộ bà ta có sở thích là đập nát hộp sọ của người khác”. “Ừm hình như là vậy” Cẩm Thiên An nói. Dĩnh Cửu Hàn quay qua nhìn Cẩm Thiên An đang làm bộ mặt căng thẳng ‘’Em không sợ à?”. Cẩm Thiên An nghe vậy cậu cũng thầm nghĩ “Sợ chứ sao không sợ, lúc ở ngoài đời thực có những buổi chụp hình kinh dị, có máu me có xác người nhưng đó chỉ là buổi chụp hình. Còn cái này không có chút gì gọi là giả cả mọi thứ đều như thật đến nổi khiến người khác sợ đến nổi không nhấc chân lên được”. Dĩnh Cửu Hàn gọi Cẩm Thiên An nhưng không trả lời nên hắn rõ lên đầu “Này!”. Sau cú rõ đó cậu cũng ngừng suy nghĩ nhưng “Đau đấy!”. Dĩnh Cửu Hàn chỉ cười rồi nói “Ai biểu em tập trung suy nghĩ làm gì, giờ chúng ta sẽ đi xuống dưới điều tra thêm manh mối để sớm tìm ra chìa khóa rồi lên đây mà thoát thân”. “Lỡ bà ta chưa đi thì sao” Lạc Hoa nhìn sâu thẫm bóng tối nơi những bóng đèn không chiếu tới cô sợ bà giám thị vẫn chưa đi mà còn đứng ở bên kia cầu thang để chờ con mồi. Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy hắn nhíu mày nhìn kĩ phía bên kia rồi quay qua hỏi Cẩm Thiên An “Em có cảm nhận hay ngửi được mùi gì nữa không?”. Cẩm Thiên An bất ngờ khi hỏi vậy nên cậu cứ trả lời “Không” Dĩnh Cửu Hàn nghe câu trả lời của Cẩm Thiên An xong hắn quay qua nói với Lạc Hoa “Bà ta đã đi rồi, nên cô cứ yên tâm”. Nói xong hắn dẫn đầu đi trước, Cẩm Thiên An quay qua nhìn nét mặt của Lạc Hoa rất tệ nên cậu nắm chặt tay cô “Cứ bám theo chị là được”. Cả hai đều đi sau lưng của Dĩnh Cửu Hàn. Khi xuống dưới tầng nơi mà các nhóm khác đang ở thì Cẩm Thiên An thấy có vài người đứng bên ngoài nhìn họ. Lạc Hoa cảm thấy ánh mắt của họ không ổn cô quay qua hỏi “Sao bọn họ nhìn chúng ta dữ vậy”. Dĩnh Cửu Hàn trả lời “Ai biết”. “Lúc nãy bà giám thị có đến kiểm tra số lượng” Trần Linh rụt rè từ trong phòng bước ra. “Kiểm tra số lượng? “Cẩm Thiên An hỏi. “Vâng” Trần Linh nhút nhát gật đầu. Dĩnh Cửu Hàn ngẫm nghĩ rồi nói “Rồi sao, sau khi đếm thì bà ta có biểu hiện gì?”. Trần Linh mới kể lại “Lúc ba người đi đâu đó thì tầm mới phút sau bà giám thị lại xuất hiện, bà ta đếm số lượng mọi người có mặt ở trong phòng, lúc mới đầu xuất hiện gương mặt bà ta rất vui nhưng khi đếm còn tám người thì gương mặt bà ta dần lặng xuống trông như tức giận vậy”. Lúc bà ta quay hỏi “Còn ba người còn lại đâu?”. Không ai trả lời nên em nói là “Do ba người đó thấy đói quá nên đi kiếm ăn rồi”. Nói xong thì bà ta chỉ “Ừ”. Rồi bỏ đi đâu đó. Trần Linh run sợ nói “Liệu em làm vậy có đúng không?”. Cẩm Thiên An thấy được nổi sợ của Trần Linh nên cậu vò đầu Trần Linh nói “Em làm vậy là đúng, nên em không cần sợ” mặc dù nhút nhát sợ hãi nhưng em ấy cũng trả lời của bà ta coi như là cam đảm lắm rồi. Trần Linh cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Cẩm Thiên An cô nói “Vâng” . Lạc Hoa sao khi nghe chuyện bà giám thị đang kiếm thì cô sợ càng sợ hơn, cô lùi về phía sau nhưng bỗng va vào gì đó. Cô quay lại thì “AAAAAAAAA!”. Mọi người đều nghe tiếng hét đó nên chạy ra xem. Cẩm Thiên An và Dĩnh Cửu Hàn cũng nghe tiếng hét của Lạc Hoa ở sau lưng mình, cùng lúc quay qua nhìn thì thấy. Lạc Hoa đang nằm run rẩy nhìn bà giám thị từ đâu ra xuất hiện ở sau lưng bọn họ. Bà giám thị cười nói “Ba người đã tìm ra đồ ăn chưa?”. Lạc Hoa run sợ trước ánh mắt của bà giám thị nên cô không đứng dậy nổi. Cẩm Thiên An thấy vậy liền chạy đến đỡ Lạc Hoa đứng dậy. Bà giám thị lại hỏi thêm lần nữa “Ba người đã tìm ra đồ ăn chưa?”. Khoảng khắc này đúng thật là khiến người ta sợ đến nổi nói không nên lời nhất là khi nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc kia ở ngoài cửa sổ. Chỉ có Dĩnh Cửu Hàn là đứng gần bà giám thị nói “Chúng tôi vẫn chưa thấy đồ ăn nào ăn được cả mà nếu tụi này cần thì sẽ tự động đến gặp bà nên không cần bà đến kiểm tra” Câu nói của Dĩnh Cửu Hàn khiến cho mọi người há hốc mồm vì không ngờ tới, nhất là Cẩm Thiên An mặc dù cậu thường nghĩ Dĩnh Cửu Hàn đúng là gan nhưng không nghĩ hắn ta lại gan đến nổi dám ở trước mặt bà giám thị nói như vậy. Lúc này biểu cảm của bà giám thị không còn cười nữa bã nhìn chằm chằm Dĩnh Cửu Hàn, Dĩnh Cửu Hàn không sợ gì mà nhìn Chằm chằm bà giám thị như đang đấu mắt vậy. Cẩm Thiên An nhìn thấy vậy cậu suy nghĩ “Chẳng lẻ đây là cuộc thi đấu mắt trong truyền thuyết sao”. Sau khi nhìn một hồi thì bà giám thị quay lưng đi nói “Tối nay tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho mọi người nhớ đến đầy đủ nhé”. Bà giám thị định đi thì Dĩnh Cửu Hàn lại nói thêm. “Ở đây có từng xảy ra chuyện gì không?”. Cẩm Thiên An nghĩ bà ta chắc sẽ không nói nhưng không ngờ. “Có mô hình cơ thể người thường đi lòng vòng vào ban đêm nên hãy cẩn thận khi ra ngoài vào ban đêm”. Bà giám thị nói. Dĩnh Cửu Hàn nghe xong cũng nói “cảm ơn”. Bà giám thị dần dần biến mất ở các dãy hành lang nhưng vọng bã còn vang lên câu cuối “Tốt nhất đừng nên xen vào quá nhiều”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]