Chương trước
Chương sau
Cẩm Thiên An ngoảnh đầu về phía sau nhìn Tiểu Miên đang tức giận đấm vào thân cây “Vậy có được không?”.
“Được cái gì?” Dĩnh Cửu Hàn không thèm ngoảnh về phía sau nhìn thái độ của Tiểu Miên với cái cây, bản thân hắn cứ bước tiến về phía trước.
Cẩm Thiên An vừa đi vừa nói “Anh nói như thế với một cô gái như vậy coi được à”.
Một câu nói của Cẩm Thiên An khiến cho Dĩnh Cửu Hàn phải phì cười “Cô gái? Haha cậu đừng làm tôi mắc cười chứ”.
Cẩm Thiên An phát bực với cái điệu cười đó “Cô ta không phải con gái không lẻ là con trai”.
“Đúng vậy” Dĩnh Cửu Hàn nói thẳng ra.
Cẩm Thiên An “……”
Dĩnh Cửu Hàn khựng lại nhìn biểu cảm của Cẩm Thiên An đang kinh ngạc đến nổi cái khuôn mặt của cậu ta biến sắc luôn.
“Haha anh cứ đùa” Cẩm Thiên An gượng cười không thể nào tin Tiểu Miên là con trai được vì cô ta từ trên xuống dưới rất giống một cô gái rất yêu kiều ngoại trừ cái tính cách ra thì mọi thứ là một cô gái một trăm phần trăm.
Dĩnh Cửu Hàn thở dài vò tóc của mình “Nếu cậu không tin thì tôi chỉ còn cách chứng minh cho cậu thấy thôi”.
“Chứng minh?” Cẩm Thiên An hỏi cách chứng minh như thế nào thì Dĩnh Cửu Hàn không trả lời cứ bước vô nhà không nói thêm vấn đề gì nữa.
Không gian sắp chuyển về giờ chiều nên khí hậu cũng dần lạnh hơn một chút. “A! hai anh về rồi à” Qúy Quang Hồng ngồi ở góc lều của nhóm đang ăn bánh mì “Có chuyện vừa mới xảy ra”.
“Chuyện gì?” Cẩm Thiên An nhìn không khí xung quanh các nhóm khác có chút nặng trĩu, tâm trạng của bọn họ chút sợ hãi và bộ quần áo trên người cũng có chút dơ bẩn.
Dĩnh Cửu Hàn và Cẩm Thiên An ngồi xuống hỏi Qúy Quang Hồng rốt cuộc có chuyện gì mà khiến cho tâm trạng mọi người xuống sắc như vậy.
“Chuyện này em cũng vừa mới hỏi thôi” Qúy Quang Hồng bắt đầu kể lại lúc cả hai người vắng mặt thì có một nhóm gồm bốn người đi sâu vào khu rừng.
Lúc đầu bốn người bọn họ đi tìm kiếm manh mối thì gặp một đám quái tấn công.
“Đám quái?” Cẩm Thiên An ngạc nhiên.
Đám quái ấy không rõ thuộc loại quái vật gì bọn chúng có màu lông trắng như tuyết và khuôn mặt tựa như khỉ, miệng mõm toàn là máu đang gặm xương của loài sinh vật nào đó trông rất kinh dị.
“Chuyện gì đã xảy ra với nhóm bốn người đó?” Dĩnh Cửu Hàn hỏi mà có hỏi đi chăng nữa thì hắn cũng đoán được kết cuộc của nhóm đó.
“Có một người chết” Qúy Quang Hồng kể lại quá trình bọn quái đó bắt con mồi. Khi nhóm bốn người đó gặp đám quái ấy thì hai chân bắt đầu run rẩy sợ hãi không dám phát ra tiếng động nào.
Nhân lúc đám quái đó chưa phát hiện ra bọn họ thì cả bọn từ từ lùi về phía sau nhưng trong nhóm lại có một người vô tình đạp vào cành cây.
Rắc!
“Này mày làm gì vậy?” cả ba người kia tức giận nhìn người đạp cành cây nhưng chưa kịp buôn miệng chửi tiếp thì sau lưng bọn họ bắt đầu sởn gai ốc còn nghe được mùi máu rất tanh nồng ở sau gáy họ.
Cả bốn run rẩy từ từ quay lại nhìn thì thấy đám quái đã đứng ở phía sau của mình trên miệng của bọn chúng vẫn còn nhai những khúc xương nhưng khi nhìn bọn họ thì liền nhả ra nhìn bọn họ nở nụ cười đầy mang rợ giống như chúng cuối cùng cũng tìm được con mồi thơm ngon.
“Chạy!!” cả bốn người hoảng loạn chạy hết sức của mình nhưng không nhanh bằng đám quái to xác kia cho nên một trong những người đó liền đạp một người khiến cho anh ta ngã xuống.
“Mấy người đang làm gì vậy!?” anh ta nhìn ba người còn lại đang đứng nhìn mình từ xa run rẩy.
Grừm! Grừm! đám quái đã bao vây anh ta và rồi thì…
“Đừng! tha con tôi…tha cho tôi đi…không!!!”.
Mỗi con quái là một bộ phận của kéo tay và chân anh ta ăn hết đến cái đầu tiếp theo là nội tạng bên trong. Bọn chúng dùng móng của mình mổ xẻ ra con mồi của mình rồi từ từ ăn hết nội tạng đến khi anh ta hoàn toàn biến mất xung quanh chỉ toàn là máu.
Một trong đám ba người ấy đứng từ xa đã chứng kiến hết toàn bộ quá trình ghê tởm ấy. Kể cả những vết máu dính ở dưới tuyết bọn quái ấy cũng không chừa bọn chúng hốt lên bỏ vào mồm ăn chung với tuyết như đang ăn với đá bào trộm siro.
Cẩm Thiên An không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng đó mà cậu cũng không muốn nghĩ vì trông tưởng tượng thôi đã tởm rồi tội nghiệp cái người đứng đó chứng kiến toàn bộ quá trình.
Khi trở về thì tinh thần của bọn họ có chút hổn loạn cả người thì run bần bật, hai mắt trợn trắng lên đi vào lều đến khi nữa tiếng sau thì mới bước ra ngoài kể lại.
Dĩnh Cửu Hàn nghe xong thì cũng trả lời vậy à rồi im lặng không nói gì, sẵn lấy trên tay ổ bánh mì ăn rất ngon miệng trông không bị ảnh hưởng bởi câu chuyện vừa rồi.
Cẩm Thiên An không ăn vì vẫn nhớ câu chuyện của thằng nhóc vừa kể nên ngồi ngẫm nghĩ lại một chút. Cho đến bây giờ thì đã ba ngày, có hai người chết, một nam một nữ còn cách thức thoát ra thì bọn họ vừa biết được cánh cửa ở đâu cũng như đã trộm được chìa khóa kẻ phản bội từ tay Giang Hữu Cố.
Hiện giờ trên tay bọn họ còn một cái manh mối khác là tờ giấy mà NPC đã đưa cho bọn họ không biết có hữu dụng hay không.
“Này anh cho tôi mượn tờ giấy được không?” cậu muốn kiểm tra thử ngoài số điện thoại ra thì còn có chi tiết nào quan trọng hơn nữa không.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn Cẩm Thiên An như hiểu rõ được Cẩm Thiên An đang nghĩ vấn đề gì. Hắn rút trong túi ra tờ giấy rồi đưa cho Cẩm Thiên An.
“Đó là tờ giấy gì vậy?” Qúy Quang Hồng nhìn tờ giấy có ghi gì đó kèm theo chín bức ảnh. Nhìn khuôn mặt của chín người đó trông rất vô hồn nhất là hai ánh mắt nếu nhìn thẳng vào chín bức ảnh quá lâu thì sẽ sinh ra bị ảo giác giống như chín người ấy đang nhìn mình.
“Haha trông dị thật” cậu ráng gượng cười không nhìn vào hình nữa.
Cẩm Thiên An nhìn tờ giấy đồng thời kể lại hết mọi thứ mà cậu đã chứng kiến lúc sáng cho thằng nhóc nghe.
“Vậy khi nào chúng ta phát hiện thêm ai mất tích thì điện số điện thoại này sao?” Qúy Quang Hồng có cảm giác đã từng thấy số điện thoại này ở đâu đó.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn biểu cảm nhăn nhó của thằng nhóc như đang cố nghĩ ra điều gì đó “Nhóc bị đau bụng à” hắn nhếch môi chọc thằng nhóc.
“Làm gì có cha” Qúy Quang Hồng nói “Em nghĩ đã từng thấy số này ở đâu đó”.
“Em biết số này sao?” Cẩm Thiên An hỏi.
Cậu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của thằng nhóc đang cố nhớ lại về số điện thoại trong tờ giấy. Cứ đà này chắc nó mau bị lão hóa sớm do nhăn mặt mày như vậy.
“A! nhớ rồi” Qúy Quang Hồng kể bản thân là người rất thích coi mấy bộ phim kinh dị trùng hợp trước khi vào cửa thì cậu có xem một bộ phim kinh dị có tên: Lời nhắn của cái cái chết. Nội dung bên trong nói về số điện thoại 828-756-0109 giống như số trên tờ giấy của NPC đưa.
Nếu điện vào dãy số 828-756-0109 điện thoại này, chúng ta sẽ nghe thấy những âm thanh rất chói tai và giọng một người đàn ông đang điên cuồng lặp đi lặp lại những đoạn mã nhị phân.
Trong bộ phim đó người ta đã chuyển đoạn mã nhị phân ấy ra thành chữ.
“Vậy chữ đó là gì?” Cẩm Thiên An thắc mắc không biết chữ đó sẽ là chữ gì.
Dĩnh Cửu Hàn đáp ngay như đã biết được đáp án “Nó có nghĩa là: chết”
“Chết?” Cẩm Thiên An kinh ngạc.
Qúy Quang Hồng gật đầu đồng thời nhúng vai chê khen bộ phim tuy có chút đáng sợ nhưng cái kết của phim đó khuyên ta không nên điện vào những số điện thoại lạ cũng như bắt máy nghe những số mà chúng ta không biết. Nếu không chúng ta sẽ mau chóng gặp tử thần.
Cả hai người ngồi tập trung nghe câu chuyện của Qúy Quang Hồng kể nếu suy ra thì số điện thoại này cũng không mấy nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có điều nếu điện vào số này thì không biết có bị liệt vào điều kiện tử vong hay không.
“Ò mà sao anh biết mã nhị phân trong bộ phim đó là chữ chết vậy?” Cẩm Thiên An nhìn dáng vẻ tập trung cao độ của Dĩnh Cửu Hàn. Hắn ta đợi vài giây sau rồi mới trả lời chữ: đoán.
“Đoán?” Cẩm Thiên An bái phục với sự phán đoán lợi hại như thế này “Tôi nghĩ anh nên đi làm thầy bói đi”.
Câu nói của Cẩm Thiên An đã làm cho Dĩnh Cửu Hàn chợt nhận ra điều gì đó. Hắn nhìn cậu cong môi cười một cái gian xảo “Tôi sẽ thêm nghề thầy bói vào mục tổ chức của chúng ta để kiếm thêm thu thập để kiếm miếng ăn”.
“Anh ơi anh giàu rồi chừa cho người khác giàu với” Cẩm Thiên An hết nói nổi với con người như thế nào. Một khách hàng của hắn ta đã đủ mua một chiếc siêu xe rồi còn nói cái gì là muốn kiếm thêm thu nhập để kiếm miếng ăn.
Dĩnh Cửu Hàn không bận tâm về lời nói của cậu còn tỏ ra một nụ cười sáng chói “Cảm ơn”.
Cẩm Thiên An: “……”
Qúy Quang Hồng cảm thấy tội nghiệp cho ông anh Cẩm Thiên An này vì phải làm việc với một tên kì lạ khó hiểu đặc biệt ổng là Boss của tổ chức nữa chứ. Có khi làm việc chung với anh ta tầm một tháng chắc nhập bệnh viện tâm thần sớm mất.
Khụ! Tiểu Miên từ xa bước tới khụ một cái như đang cố thu hút ánh nhìn từ nhóm Cẩm Thiên An. Lúc này cô đã thay cho mình một chiếc đầm xanh lam rất xinh đẹp nó rất hợp với dáng đi nhẹ nhàng của cô.
“Cô muốn cái gì?” Dĩnh Cửu Hàn vừa gặp Tiểu Miên là đã lạnh lùng cao giọng nhướng mày nhìn theo kiểu không ưa về con người này.
Tiểu Miên chạy tới ôm xà nẹo Cẩm Thiên An làm bộ mặt nhõng nhẻo như vừa mới bị Dĩnh Cửu Hàn ăn hiếp “Anh An à hắn ta dọa em kìa”.
Đã hai mươi bốn thanh xuân lâu lâu được gái ôm thì đáng ra cậu phải mừng mới đúng nhưng bỗng cậu nhớ lại lời nói của Dĩnh Cửu Hàn nói Tiểu Miên là con trai nên cậu đang băn khoăn không biết nên tin hay không.
Qúy Quang Hồng bây giờ muốn lượn vô lều ngủ mẹ cho xong chứ ở đây ngồi nhìn bầu không khí như thế này thật khiến cho cậu muốn nghẹt thở.
“Cô muốn gì nữa?” Dĩnh Cửu Hàn lườm Tiểu Miên đang ôm chặt Cẩm Thiên An không buông ra.
Tiểu Miên buông Cẩm Thiên An lết lại gần nói nhỏ “Mấy anh cho tôi ngủ chung lều được không?” do cô đã lấy trộm chìa khóa kẻ phản bội từ Giang Hữu Cố nên không thể một mình ở chung lều với hắn được nữa.
Sợ rằng khi hắn ta phát hiện ra thì tối nay cô phải chết dưới tay hắn mất.
Lúc đầu Dĩnh Cửu Hàn đã muốn từ chối nhưng sau khi biết hết nội tình của Tiểu Miên càng khiến cho hắn ta muốn từ chối quyết liệt hơn “Không!”.
“Tại sao!” Tiểu Miên tỏ vẻ đáng thương “Nếu không vì mấy anh nhờ tôi, tôi cũng không phải trộm chìa khóa để giờ đi xin nhờ ngủ đâu” hai mắt cô ấm ức nhìn Cẩm Thiên An.
Cẩm Thiên An không biết phải xử lí như thế nào cậu hiểu được tại sao tên Dĩnh Cửu Hàn lại không muốn Tiểu Miên ngủ chung lều dù sao cô ấy cũng là nữ sao mà ở được với ba thằng đàn ông được.
Tiểu Miên không nhận được câu trả lời nào từ Cẩm Thiên An, cô làm vẻ mặt trầm tư như sắp bỏ cuộc “Nếu các anh không cho cũng được nhưng phải cho tôi lí do hợp lí thì tôi sẽ bỏ cuộc”.
“Lí do ư?” Dĩnh Cửu Hàn nhếch môi “Tại không còn chỗ vậy thôi”.
“Đâu chúng ta vẫn còn…” Bộp! Qúy Quang Hồng chưa kịp nói xong thì bị tên lưu manh ác độc Dĩnh Cửu Hàn tẩn cậu một cú rất mạnh vào đầu cậu “Hic…anh làm gì vậy hic”.
Dĩnh Cửu Hàn liếc thằng nhóc một cái khiến cho thằng nhóc phải cong đuôi sợ hãi “Con nít không nên xen vào chuyện người lớn”.
“Nhưng em đã trên mười tám…” cậu định nói thêm nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của anh ta khiến cho tâm trí mách bảo tốt nhất nên im lặng thì hơn.
“Tôi sẽ không nằm chung đâu chỉ cần ngồi ở góc lều cũng được” Tiểu Miên biết được tâm ý của Dĩnh Cửu Hàn không muốn cho cô ngủ chung nên nhất quyết phải cầu xin cho bằng được.
“Không!” Dĩnh Cửu Hàn khẳng định thêm lần nữa.
Cẩm Thiên An ngồi chính giữa nghe hai con người miệng cứ liên tục nói khiến cậu muốn điên cả đầu “Hai người thôi ngay đi”.
Dĩnh Cửu Hàn: “…...”
Tiểu Miên: “……”
Cậu liếc nhìn Tiểu Miên nói “Cô dù sao cũng là con gái nếu ở chung lều với ba thằng đàn ông coi sao được. Tôi biết lỗi cũng tại tụi tôi nên mới khiến cô lâm vào tình cảnh như thế này nhưng anh ta từ chối là muốn tốt cho cô thôi nên xin cô ngỏ ý vào các nhóm khác xem thử”.
“Vậy à” Tiểu Miên chớp mắt nhìn Cẩm Thiên An “Nếu lí do không ở chung được là vì giới tính thì anh không cần lo”.
“Hở tại sao vậy?” Cẩm Thiên An vẫn chưa hiểu lắm.
Dĩnh Cửu Hàn ngồi bên cạnh thở dài “Tôi đã nói với cậu rồi mà cậu vẫn chưa tin sao”.
“Ý anh là sao” Cẩm Thiên An nhìn hắn ta đứng dậy bước tới Tiểu Miên rồi ngồi xuống nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tiểu Miên nghiêng đầu “Anh muốn gì à?”.
Aaaa! Tiếng hét của Qúy Quang Hồng “Mắt của tôi! Má ơi muốn mù luôn rồi”.
“Cái…cái gì vậy?” Cẩm Thiên An muốn sốc tận sâu dây thần kinh khi thấy hành động của tên Dĩnh Cửu Hàn đã làm với Tiểu Miên.
Hắn ta ngồi xuống mỉm cười một cách gian xảo với Tiểu Miên rồi nhanh tay lật váy của cô lên để lộ quần nhỏ bên trong và chú voi ra khiến cho Qúy Quang Hồng và Cẩm Thiên An sốc đứng hình không nói lên lời.
“Mộ! anh làm gì vậy?” Tiểu Miên chỉnh váy của mình lại “Tôi không ngờ anh cũng có sở thích này đấy” cô phủi phủi tay “Tôi chỉ mê anh An thôi còn anh đừng hòng”.
Dĩnh Cửu Hàn đứng dậy quay trở lại chỗ ngồi của mình “Tôi chỉ chứng minh một vài điều cho tên đầu óc ngu muội này” hắn nhìn Cẩm Thiên An vẫn còn đơ người khi thấy cảnh tượng chú voi nằm trong váy Tiểu Miên “Cậu thấy rồi đấy tôi không quan tâm việc cô ta có là nữ hay không chỉ là tôi không muốn bị chật chỗ ngủ”.
Tiểu Miên: “Tôi đã nói là tôi sẽ ngồi…”.
Cẩm Thiên An không nghe tiếp lời thoại của hai tên đó giờ đầu óc của cậu đang bắt đầu loạn lên. Hình ảnh về chú voi cứ ám ảnh cậu không phai nhòa, giờ cậu ước có thể quay ngược lại mấy giây về trước để không nhìn thứ nằm trong váy của Tiểu Miên.
“Anh An à” Qúy Quang Hồng quá sốc nên chuyển qua như người mất hồn “Anh bảo trọng nhé…em đi đây” trước khi đi cậu còn ngoảnh đầu về phía sau tặng cho Cẩm Thiên An một like để có thể vượt qua cú sốc này giờ bản thân nó phải vô lều ngủ một giấc để quên hết mọi chuyện.
“Hình như nó sốc quá hồn bay ra ngoài luôn rồi” Dĩnh Cửu Hàn nhìn Qúy Quang Hồng đi trong giống mấy con quái khiến hắn không nào nhịn cười được.
Tiểu Miên hết cách rồi đành phải khai ra chuyện này để có thể ngủ chung lều “Tôi có manh mối rồi”.
“Ồ manh mối” Dĩnh Cửu Hàn khoanh tay trước ngực ngẩn nhìn Tiểu Miên để xem cô ấy sẽ nói cái gì để có thể thuyết phục được hắn “Thử nói ra xem”.
Tiểu Miên không ngu ngốc như thế muốn kể trước tiên phải có điều kiện cho chắc không thôi sẽ bị hắn chơi thêm một chập nữa “Tôi sẽ nói cho các người biết về Pass của cửa này đổi lại anh phải cho tôi ngủ chung lều cũng như cùng thoát ra ngoài”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe xong không nói gì, hắn cần phải cân nhắc thông tin trước để có thể quyết định được nếu không sẽ toang mạng cả đám và kẻ chiến thắng chính là cô ta.
“Sao?” Tiểu Miên nở ra nụ cười đắc thắng “Tôi nghĩ anh không cần suy nghĩ cho mất công, cái này cũng không giống như hợp tác chúng ta chỉ trao đổi thông tin của nhau thôi”.
Qủa thật điều này cũng là ý hay có điều lòng tự tôn không cho phép hắn đồng ý vội như vậy khi trên tay đã nắm rõ hết thông tin về Pass.
“Này bớt sốc lại chưa?” Dĩnh Cửu Hàn nhìn sang khuôn mặt đơ người của Cẩm Thiên An đang vẫn còn trên mây “Cậu có manh mối nào về Pass của cửa này không?”.
“A! Pass à!” Cẩm Thiên An nghe chữ Pass thì linh hồn đã quay trở lại “Tôi có chút linh cảm về manh mối không biết có đúng không”.
Dĩnh Cửu Hàn ồ một tiếng “Vậy linh cảm đó là gì?”.
“Mấy người định làm cái gì vậy?” Tiểu Miên nghiên đầu sang bên dòm Cẩm Thiên An cầm tờ giấy trên tay nhìn nội dung bên trong.
Bên trong tờ giấy ghi rõ thông tin của chín người mất tích kèm theo hình ảnh kể cả số điện thoại của NPC nhưng những thứ đó không quan trọng. Chủ yếu là cái địa chỉ ở ngọn núi tuyết này.
Tờ giấy họ cầm có kích thước A5 nên chữ rất nhỏ lại kèm theo ảnh nên đã che mất một phần quan trọng ở góc cuối tờ giấy có ghi chữ: Đèo Dyatlov.
“Đèo Dyalov?” Tiểu Miên chợt nhớ ra một chuyện “Vào năm 1959 đã xảy ra một sự cố khiến cho chín người mất tích” cô kể lại chín người mất tích đó đã chết, năm thi thể đã tìm thấy còn bốn thi thể còn lại thì phải tận hai tháng sau thì đội cứu hộ mới tìm ra được.
“Nếu trong tờ giấy đó ghi rõ tên của núi tuyết này và số lượng của những người mất tích thì chẳng phải…” Tiểu Miên đã nhận ra.
Cẩm Thiên An mỉm cười “Đúng vậy, Pass của cửa này là: sự cố ở đèo Dyatlov”.
Vậy là bọn họ đã tìm ra Pass của cửa này. Mọi thứ cần để thoát ra sắp thành hiện thực giờ chỉ còn chìa khóa để mở ra cửa này là có thể thoát ra bên ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.