Trời vừa sáng, Rin đã đi ra khỏi ngôi nhà của mẹ nuôi. Bầu trời mọi hôm 5 giờ đã sáng nhưng nay 6 giờ mà trời vẫn âm u, kiểu như muốn đổ trận mưa rào lớn.
-Thời tiết đẹp quá.
Bà mẹ nuôi của Rin đi ra cố ý tiễn.
-Ngốc nghếch, trời này đẹp cái gì chứ, sắp mưa đến nơi rồi.
-Con thích trời này, mát mẻ. – hít một hơi dài.
Mẹ nuôi dặn dò.
-Rin, đi đứng thế nào cũng phải cẩn thận đấy.
-Sao vậy ạ? – quan tâm.
-Mẹ cứ nói thế.
-Mẹ nuôi yên tâm, con sẽ cẩn thận mà. – cười vui vẻ.
Rin quay đi, bà mẹ nuôi vẫn lưu luyến, giữ cô lại dặn dò giống như chuẩn bị đi một nơi rất xa.
-Nè con. - giọng hiền hậu.
Rin quay lại, cô rất bỡ ngỡ trước thái độ ân cần của mẹ nuôi.
-Mẹ nuôi... sao mẹ...
-Nghe mẹ nói một câu nữa. Dù có xảy ra chuyện gì thì con cũng phải tin mẹ. – nói từ từ, chậm rãi rõ từng câu từng chữ cho Rin nghe. Và... phải cười nha.
Rin cười nhẹ, nụ cười hồn nhiên giống như một thiên thần khi đứng trước mặt mẹ nuôi.
-Mẹ nuôi con yên tâm đi, con... sẽ cẩn thận. Mà ngược lại mẹ phải bảo trọng đó, làm việc vừa thôi không lại bị tụt huyết áp thì gay.
-Ừm. - gật nhẹ đầu, nụ cười thanh thản.
-Vậy con đi đây.
-Đi đi con.
Rin quay lưng, chỉnh lại chiếc cặp đeo chéo rồi tự tin bước đi. Bỗng tiếng xe mô tô rìn... rìn... từ phía sau lao thẳng đến, muốn đâm Rin. Cô quá bất ngờ, tròn mắt hốt hoảng. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-can-cu-va-tinh-yeu-hoc-tro/558548/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.