🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phiên ngoại 5: Vướng bận
Các chuyến bay nước ngoài bị hoãn do tuyết rơi dày đặc, Quý Hi và Kiều Chi Du bị hoãn lại hơn một ngày mới về nước.
Về đến nhà, Kiều Chi Du cởi áo khoác, mệt mỏi dựa vào ghế sofa, hơi ngửa đầu ra phía sau, mái tóc xoăn dài hơi rối, cả người trông vô cùng lười biếng.
Quý Hi vọng đối mặt trên sofa: "Chị nghỉ ngơi đi, em thu dọn hành lý."
Kiều Chi Du nghiêng đầu, liếc nhìn Quý Hi, một câu chưa nói, chỉ đưa tay về phía Quý Hi.
Quý Hi hiểu ra, bước hai bước đến gần Kiều Chi Du.
Những ngón tay thon dài mảnh khảnh của Kiều Chi Du nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Quý Hi, kéo nàng lại gần ngồi xuống: "Em không mệt sao? Nghỉ ngơi đi, cùng chị nằm xuống một lát."
Quý Hi chưa kịp trả lời đã bị Kiều Chi Du nửa đẩy nửa ôm, ngã nằm xuống ghế sofa. Kiều Chi Du duỗi tay, ôm Quý Hi vào lòng, nhắm mắt nỉ non: "Vẫn là ở nhà thoải mái."
Quả thực là ở nhà thoải mái. Đi du lịch là để thư giãn nhưng thực ra lại khá mệt, đặc biệt là lần này hai người lại ra nước ngoài nhiều ngày.
Sau khi nằm xuống, Quý Hi giúp Kiều Chi Du vén tóc vương trên má, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn, chói mắt.
Quý Hi nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây.
Vài ngày trước trong nhà thờ, nàng và Kiều Chi Du đã cùng nhau trao nhẫn cho đối phương.
Một chiếc nhẫn tượng trưng cho việc đã kết hôn.
Kiều Chi Du vẫn nheo mắt, vẫn tiếp tục dán lên người Quý Hi, thơm thơm mềm mại.
Cứ đơn giản ôm như vậy, quả thực là giảm bớt mệt mỏi.
Nằm nghỉ một lúc.
Quý Hi vuốt ve sườn mặt của Kiều Chi Du, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Bà xã."
Nhẹ nhàng gọi một tiếng, quả thật ngọt ngào. Kiều Chi Du uể oải mở mắt ra, chăm chú nhìn vào mắt Quý Hi, thấp giọng trêu đùa: "Gọi thêm một lần nữa."
Quý Hi dùng đầu ngón tay lướt qua nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi của Kiều Chi Du, nhìn Kiều Chi Du, tràn ra đáy mắt: "Bà xã."
Tuy rằng trong nước không hợp pháp, nhưng sau khi hai người họ đăng ký kết hôn ở nước ngoài, gọi nhau thân mật như vậy, cảm giác vẫn có chút không giống lúc trước.
Bây giờ mới thấy được, nghi thức quan trọng như thế nào.
Kiều Chi Du khẽ cười, xoa mặt Quý Hi để chơi đùa. Quý Hi để mặc Kiều Chi Du véo mặt mình, sớm đã quen với việc bị Kiều Chi Du bắt nạt như vậy: "Buồn ngủ thì lên giường nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Mặc dù ngoài miệng Kiều Chi Du trả lời, nhưng vẫn vòng tay qua eo Quý Hi, cũng không có ý muốn đứng dậy.
"Kiều tổng, đứng dậy."
"Không muốn đứng lên." Kiều Chi Du dùng hai chân kẹp chặt chân của Quý Hi, cò kè mặc cả nói: "Nằm xuống một lát."
"Giống trẻ con." Quý Hi nói.
"Em dám có ý kiến?" Kiều Chi Du nhướng mày.
......
Hai người ôm nhau nằm trên ghế sofa, nói nói cười cười, cọ qua cọ lại, cũng có chút thích thú.
Cho đến khi điện thoại trên bàn rung lên. Quý Hi không thể không đứng dậy, duỗi tay ra với lấy điện thoại. Tên người gọi là Quý Nam.
Nếu không có cuộc điện thoại của Quý Nam, Quý Hi cũng không biết bà nội đã nhập viện ở Bắc Lâm.
"... Một thời gian trước bà nội cảm thấy đau, không phải bà bị bệnh ở động mạch vành sao, lúc trước vẫn luôn uống thuốc, lần này bác sĩ nói phải làm phẫu thuật."
Sắc mặt Quý Hi trầm xuống: "Hiện tại tình hình như thế nào, không có gì nguy hiểm chứ?"
"Chị không cần phải lo lắng, bác sĩ nói đây là một cuộc phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, rủi ro không cao." Quý Nam tỏ ra khá bình tĩnh. Hiện tại cô ấy đã trưởng thành, cũng không muốn chuyện gì cũng phải dựa dẫm vào Quý Hi, cộng với tình trạng bệnh của bà không đặc biệt nghiêm trọng. Cô ấy cũng không nói cho Quý Hi biết khi hai người đang đi du lịch nước ngoài.
Quý Hi khẽ thở dài: "Sao em không nói sớm cho chị biết? Chuyện lớn như vậy."
Quý Nam cũng là có ý tốt, không muốn Quý Hi phải lo lắng quá nhiều: "Bác cả đều ở bên này, mọi người sẽ chăm sóc cho bà, chị yên tâm."
"Bệnh viện nào?" Quý Hi chỉ đơn giản nói: "Chị sẽ đến ngay."
Sau khi kết thúc cuộc gọi.
Quý Nam ngay sau đó đã gửi định vị trên WeChat.
Kiều Chi Du ở bên cạnh nghe xong cũng hiểu được đại khái: "Bà nội nằm viện?"
"Bệnh mạch ở động mạch vành, bác sĩ đề nghị phẫu thuật. Nam Nam nói tình hình ổn, không có vấn đề gì." Nói như vậy, nhưng trái tim Quý Hi vẫn treo lên cổ, nếu thật sự không có chuyện gì, cũng sẽ không phải đến Bắc Lâm.
"Hiện tại chúng ta liền đi qua đó."
Quý Hi không muốn Kiều Chi Du mệt mỏi: "Không sao đâu, chị nghỉ ngơi đi, một mình em qua đó là được."
"Chị cũng đi." Giọng điệu của Kiều Chi Du không phản bác, nhưng cũng không có chỗ thương lượng.
Quý Hi cũng không tiếp tục kiên trì nữa, Kiều Chi Du nhất định sẽ ở bên cạnh nàng, không muốn để nàng một mình.
Cứ như vậy, hai người chưa kịp nghỉ ngơi đã lao vào bệnh viện. Bệnh viện Nhân dân thành phố cũng không quá xa, lái xe hơn nửa tiếng là đến nơi.
Bà nội Quý vốn đã mệt rã rời, nhưng sau khi nghe thấy một lát nữa Quý Hi sẽ đến, lập tức có tinh thần. Những ngày này, bà đã hỏi Quý Nam một vài chuyện, hỏi khi nào Quý Hi sẽ trở lại, vẫn hy vọng trước khi vào phòng mổ có thể thấy Quý Hi đến gặp mình.
Người cao tuổi đối với vấn đề này cực kỳ nhạy cảm, dù bác sĩ có nhấn mạnh bao nhiêu lần rằng đó chỉ là một ca tiểu phẫu, rủi ro rất nhỏ nên cũng đừng quá lo lắng. Nhưng trong lòng bà Quý vẫn lo lắng như trước, nghĩ rằng dù nhỏ đến đâu cũng có rủi ro, sợ sẽ xảy ra sơ xuất.
Bên trong phòng bệnh ba người. Hệ thống sưởi vừa đủ, thông gió không tốt, hơi ngột ngạt.
Quý Hi và Kiều Chi Du bước vào phòng bệnh, ngoài Quý Nam còn có một cặp vợ chồng trung niên mặc giản dị, Quý Hi không biết họ hàng nhà họ Quý nhưng xuất phát từ phép lịch sự cũng chào hỏi hai người họ.
"Bà nội." Quý Hi đến gần giường, trạng thái của bà Quý tốt hơn so với những gì nàng nghĩ.
Khi bà Quý nhìn thấy Quý Hi, liền duỗi tay ra muốn ngồi dậy, đúng như dự đoán của bà, Kiều Chi Du đã đến cùng Quý Hi.
"Du Du, cháu cũng lại đây."
"Vâng, bà nội bà đừng động, cứ nằm đi." Kiều Chi Du vội vàng bước tới đỡ, lấy gối kê đệm lưng cho bà, hai năm qua cô đã sớm xem bà nội của Quý Hi như người thân của mình.
"Bà không thoải mái sao lại không nói cho cháu biết... Bọn cháu cũng sẽ không đi nữa." Quý Hi hỏi: "Hiện tại bà còn đau ngực không?"
"Lúc trước rất đau, cũng đã tiêm và uống thuốc, bây giờ cũng đã khá hơn nhiều." Bà Quý đưa tay ôm ngực, giọng hơi yếu ớt: "Khi đau thật sự tưởng là sẽ chết đi, bà còn lo lắng sẽ không gặp được hai đứa nữa. "
Quý Nam lập tức ngắt lời: "Bà nội, bà đừng nói như vậy."
Bà Quý lắc đầu, thở dài nói: "Xương cốt cũng đã già, khắp người đều là bệnh tật. Hôm nay đau chỗ này, ngày mai đau chỗ kia. Cũng không biết có thể chịu đựng được đến ngày nào, cũng không muốn phiền đến mọi người, khiến mấy đứa phải lo lắng..."
Quý Hy không nghe được nữa: "Bà đang nói gì vậy, về sau không được nói những lời này nữa."
"Bà nội, sức khỏe của bà rất tốt." Kiều Chi Du nắm lấy tay bà Quý, kiên nhẫn nói: "Đây là một ca phẫu thuật nhỏ, giống như tiêm một mũi, rất bình thường. Khi xuất viện, bà ở lại Bắc Lâm một thời gian, ở nhà của cháu, cháu và Quý Hi cùng chăm sóc cho bà. "
"Thực sự chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ?" Bà Quý nghi ngờ.
"Thực sự," Quý Hi ở bên cạnh cũng nói: "Chị ấy có rất nhiều bạn bè là bác sĩ, cũng biết chuyện này."
"Cháu sẽ liên hệ với một người bạn để giúp sắp xếp một chuyên gia. Bà không cần suy nghĩ nhiều, hãy thư giãn đầu óc cũng sẽ khiến thân thể mau lành hơn."
Trong lòng bà Quý cũng yên tâm không ít, bà tin những lời Kiều Chi Du nói, vẫn luôn cảm thấy cô gái này rất lợi hại, trên mọi phương diện đều rất lợi hại.
Bà khẽ cười, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy tay của Kiều Chi Du và Quý Hi, nụ cười trên mặt liền đông lại.
Quý Hi vô thức phát hiện ra nhẫn trên tay vẫn còn chưa tháo xuống, hai người vội vàng đến đây cũng quên mất chuyện này.
Kể từ khi mối quan hệ bị phanh phui trong công ty, trên tay vẫn luôn đeo nhẫn cũng đã thành thói quen.
Bà Quý nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Quý Hi, im lặng một lúc, một lát, bà ngước nhìn Quý Hi: "... đeo nhẫn?"
Đáng lẽ là chuyện nên vui mừng.
Đúng vậy, bà nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Quý Hi và Kiều Chi Du là cùng một cặp.
Trong phòng không một tiếng động nhưng bầu không khí lại thay đổi một cách kỳ lạ. Tính cả Quý Nam, thần kinh của mọi người đều căng lên.
Kiều Chi Du phản ứng rất nhanh, cười thoải mái, giải thích với bà Quý: "Chúng cháu mua ở nước ngoài, cùng đùa một chút. Bọn cháu cũng mang quà đến cho bà."
Một câu đập tan mọi thứ.
"Ồ..." Bà Quý trầm giọng đáp, có chút đăm chiêu. Trước đó, bà vẫn luôn nghe người ta nói, có nữ nam không kết hôn là bởi vì yêu đương đồng tính, chính là nam thích nam, nữ thích nữ.
Quý Hi luôn nói mình sẽ không kết hôn, chuyện yêu đương cứ mãi chậm chạp không có động tĩnh, chỉ ở gần Kiều Chi Du. Hai người sống cùng nhau, cùng đi du lịch. Việc này với cuộc chồng vợ chồng có gì khác nhau?
Bà Quý cũng không phải là chưa từng hoài nghi, khi bà bắt gặp Quý Hi và Kiều Chi Du đang ôm nhau lần trước, bà đã cảm thấy được có chút không thích hợp. Ngay lúc này, bà nhìn thấy trên tay hai người họ đeo cùng một kiểu nhẫn—
Bà là người lớn tuổi.
Nhưng đầu óc vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ.
"Bà nội, bà có khó chịu không?" Quý Hi thấy bà nội Quý hơi nhíu mày: "Bà nằm xuống nghỉ ngơi đi, giữ vững tinh thần."
Bà nội Quý định thần lại, hết nhìn Kiều Chi Du rồi nhìn Quý Hy, miệng ậm ờ nhưng không nói, chỉ rầu rĩ hừ một câu: "Hơi buồn ngủ."
Quý Hi, Kiều Chi Du ở trong phòng rất lâu, đợi đến khi bà Quý ngủ say, hai người họ đi tới tìm bác sĩ để biết tình hình cụ thể, xác định không có vấn đề gì lớn, mới yên tâm.
Hai ngày sau ca phẫu thuật diễn ra thành công, phẫu thuật xâm lấn tối thiểu vết thương nhỏ, nhanh lành. Nhận thấy sau khi phẫu thuật cần phải được tĩnh dưỡng, Quý Hi nhất quyết đổi bà nội sang một phòng bệnh đơn.
Nằm trong bệnh viện khoảng một tuần, Kiều Chi Du và Quý Hi đón bà Quý xuất viện về nhà tĩnh dưỡng cũng tiện chăm sóc. Sau một tháng cần phải đi kiểm tra lại.
Kiều Chi Du đặc biệt mời một chuyên gia dinh dưỡng để phù hợp với ba bữa ăn một ngày theo tình trạng thể chất của bà Quý.
*
Cuối tuần, buổi chiều yên tĩnh. Ánh nắng vàng chiếu vào phòng qua những ô cửa kính.
Kiều Thanh ở trong phòng làm bài tập, Quý Hi và Kiều Chi Du cùng bà Quý đứng bên cạnh cửa sổ tắm nắng, trò chuyện cho đỡ buồn chán.
Bà Quý ngồi trên ghế sofa, mái tóc bạc nhuộm màu cam ánh nắng, sưởi ấm cho bà. Bà trầm mặc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ý xuân dần dạt dào.
Kiều Chi Du một tay cầm quả táo còn tay kia cầm dao gọt hoa quả, cũng không xem là quá thuần thục.
"Bà nội, bà muốn ăn gì liền nói với cháu và Quý Hi."
"Đã làm phiền cháu nhiều rồi." Bà Quý nói.
"Cháu đã nói, bà nội của Quý Hi cũng chính là bà nội của cháu."
Kiều Chi Du tiếp tục nói: "Bà cũng đừng coi cháu như người ngoài, cứ coi cháu như cháu gái, có phải bà cũng đã sớm nghĩ như vậy rồi, đúng không?"
Nếu có thể, Kiều Chi Du thực sự muốn một ngày nào đó bà có thể chấp nhận thân phận của mình, chấp nhận cô là vợ của Quý Hi và chúc phúc cho họ. Vì cô biết đây cũng là mong muốn của Quý Hi.
Bà nội Quý nghe xong những lời này của Kiều Chi Du, sau đó nghĩ đến điều gì, mũi có chút chua xót, lần này bà bị bệnh phải tới bệnh viện phẫu thuật, trong lòng bà cũng đã hiểu ra rất nhiều điều.
"Để em." Quý Hi cẩn thận nhận lấy con dao gọt trái cây và quả táo từ tay Kiều Chi Du: "Đừng để cắt vào."
"Chê chị vụng về?" Kiều Chi Du cao giọng hỏi Quý Hi.
Quý Hi liếc nhìn Kiều Chi Du một cái, không nói chuyện, cúi đầu cẩn thận gọt táo, khóe miệng cong lên một nụ cười rất đẹp.
Bà nội Quý nhìn hai người này, bỗng nhiên không tự chủ được nhìn hai người họ mà cười theo.
Quý Hi gọt táo, cắt thành từng lát, dùng tăm chọc một miếng rồi đưa cho bà Quý, thấy bà Quý đang nhìn mình chằm chằm: "Sao bà lại nhìn cháu chằm chằm như vậy, trên mặt cháu có gì sao?"
Bà nội Quý mấp máy môi, nhìn Quý Hi, bà muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
"Bà nội?" Quý Hi luôn cảm thấy trạng thái gần đây của bà Quý có chút không đúng, lúc nào cũng thích ngẩn người nhìn ra bên ngoài, trong lòng như đang suy nghĩ điều gì đó. Lúc đầu Quý Hi nghĩ đó là phản ứng sau khi phẫu thuật.
Dừng một hồi lâu, bà Quý vẫn chậm rãi nói: "Cháu không muốn kết hôn, sau này bà nội sẽ không thúc giục nữa. Cháu cứ sống tốt là được."
Đột nhiên nói ra câu này, Quý Hi có chút sững sờ: "Bà nội, hiện tại cháu đang rất tốt, sau này cũng sẽ như vậy, bà không cần lo lắng."
"Bà thấy rồi." Bà Quý vui mừng cười nói, bà nhìn Quý Hi lớn lên, trước đây đứa trẻ này là một người không thích cười, nhưng bây giờ bà đã có thể cảm nhận được rõ ràng, hiện tại Quý Hi đã cười hơn rất nhiều, cả người đều đã thay đổi.
Kiều Chi Du là người tinh tế và nhạy cảm, lờ mờ cảm nhận được chuyện chiếc nhẫn, cũng không thể giấu bà Quý mãi được.
Bà nội Quý ăn một lát táo, bởi vì chói mắt mà hơi nheo lại, rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đàn chim bay qua, đột nhiên ngã bệnh, mùa đông trôi qua lúc nào không biết.
"Du Du." Yên lặng thật lâu, bà Quý quay đầu lại đột nhiên gọi Kiều Chi Du một tiếng.
Kiều Chi Du: "Dạ?"
Giọng bà Quý có chút run rẩy, kèm theo tiếng gió xào xạc thổi lá cây, bà hỏi Kiều Chi Du: "Lúc trước cháu nói, sẽ chăm sóc cho Hi Hi, là nói thật đúng không?"
Cả Kiều Chi Du và Quý Hi đồng thời giật mình, cả hai đều ý thức được điều gì đó, khi bà Quý hỏi điều này,còn rất nghiêm túc, rõ ràng là có điều gì đó ẩn trong lời nói của bà.
"Cháu đang nghiêm túc đúng không?" Bà Quý lại hỏi một lần nữa, thậm chí còn có phần tích cực hơn.
"Vâng," Kiều Chi Du hứa chắc chắn, dường như nắm bắt một cơ hội nào đó: "Bà nội, cháu hứa với bà, cháu sẽ chăm sóc Quý Hi thật tốt."
Bà Quý gật đầu, hài lòng, "Ừ.".
||||| Truyện đề cử: Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng! |||||
Bà thật sự tin tưởng Kiều Chi Du.
Lần này Quý Hi lấy hết can đảm, có lẽ, thay đổi cách nói sẽ phù hợp hơn với người lớn tuổi: "Cháu với Chi Du cũng như vậy, sau này sẽ chăm sóc cho nhau, sẽ không phải một mình cô đơn."
Sau khi nói xong, Quý Hi và Kiều Chi Du đều chú ý đến phản ứng của bà.
Thật sự là như thế này, bà Quý trong lòng âm thầm thở dài, vẻ mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh như mặt trời rơi trên mặt hồ phẳng lặng: "... Hai đứa sống tốt là được."
Ngầm đồng ý, Quý Hi nhìn Kiều Chi Du, có một cảm giác hạnh phúc không thể nói rõ, thậm chí bọn họ đã chuẩn bị thật tốt để giấu chuyện này mãi mãi.
"Bà nội," Kiều Chi Du hiếm khi xúc động, nắm tay bà Quý: "Cảm ơn bà đã hiểu cho chúng cháu."
Bà nội Quý cúi đầu xuống, bàn tay gầy guộc lại cầm lấy tay Kiều Chi Du, trong miệng bà tiếp tục lẩm bẩm: "Hai đứa hạnh phúc là được."
Cuộc sống của bà cũng đã trôi qua, đã ở cái tuổi gần đất xa trời, quay đầu ngẫm lại, chuyện kết hôn sống chết, cả một đời có là gì?
Có thể không tốt như vậy.
Bà thúc giục Quý Hi kết hôn, cuối cùng vẫn là ngóng trông cháu gái có một mái ấm.
Quý Hi và Kiều Chi Du ở cùng nhau, không nhất định là một chuyện xấu, ít nhất bà có thể nhìn ra Kiều Chi Du thật lòng tốt với Quý Hi. Điều này là đủ.
Một khởi đầu mới, bà nên mừng cho cháu gái mình, cháu gái bà có bản lĩnh như vậy, có thể tìm được một đối tượng vừa giỏi giang lại vừa xinh đẹp như vậy.
Cho dù tìm được một người khác, cũng thực sự không tốt bằng Kiều Chi Du.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, những vướng mắc trong lòng của bà Quý đã nhẹ nhõm đi rất nhiều, cũng cảm thấy thoải mái không ít.
"Ăn thêm chút nữa đi." Quý Hi lại đưa cho bà Quý một miếng táo.
"Bà nội, hôm nay thời tiết tốt, lát nữa chúng cháu sẽ đưa tiểu Thanh, cùng bà đi dạo công viên, ra ngoài hít thở một chút. Được không?"
"Được~" Bà Quý cúi đầu không nhìn thấy nhẫn trên tay Quý Hi và Kiều Chi Du, ngược lại còn chủ động nhắc tới: "Tại sao cháu không đeo nhẫn?"
Quý Hi và Kiều Chi Du vô thức liếc nhìn bàn tay của nhau, nhưng cũng không trả lời.
Bà nội Quý lúc này mới mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đeo vào, trông rất đẹp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.