Ta nghĩ tới chúng ta sau này… Kiều Chi Du ức chế đến mức chỉ cần chạm vào một cái liền có thể bùng nổ ngay, nàng phải tự nói rằng bản thân lên bình tĩnh nhưng vẫn rất khó chịu, đáy lòng Quý Hi cũng đồng dạng khó chịu như vậy, so với việc Kiều Chi Du phát giận ra nàng còn khó chịu hơn. “ Vì sao lại tìm đến Trần Húc giúp đỡ mà không phải ta?” Kiều Chi Du chất vấn thẳng Quý Hi, giọng nói đè nén, nhưng cảm xúc thì ngược lại bùng nổ. “ Bà biết hắn làm ở bệnh viện, nói là hắn quen biết bác sĩ khoa chỉnh hình giỏi, vậy lên mới đến đây.” Quý Hi nhíu mày, nghiêm túc giải thích, “ Ta không có muốn tìm đến hắn.” “ Vậy ngươi vì sao không tìm ta nói? Trước đó không phải ta đã nói, nếu bà tới bệnh viện ở Bắc Lâm, ta có thể sắp xếp tốt sao.” Quý Hi hít vào một hơi, nhỏ giọng nói: “ Ngươi phải đi công tác, ta không muốn ngươi phải lo lắng, hơn nữa ta ….. Một mình cũng có thể lo liệu được.” Không muốn làm cho Kiều Chi Du lo lắng chỉ là một chuyện, chủ yếu là do một người phải luôn ở cạnh người bệnh, bận trước bận sau xử lý mọi việc, cho nên cũng quên mất. Thật ra Quý Hi cũng có nghĩ đến Kiều Chi Du, nhưng nàng nhịn xuống, nàng sợ hãi việc ỷ lại Kiều Chi Du, sợ hãi hình thành thói quen, về sau lại việc lớn việc nhỏ gì lại ỷ vào Kiều Chi Du. Một người mặc quần áo bệnh nhân chầm chậm đi qua, liếc mắt nhìn hai người. Quý Hi cùng Kiều Chi Du không hẹn mà cùng an tĩnh lại, nhìn lẫn nhau, chưa nói tiếp. Tâm trạng Kiều Chi Du cũng dần bình tĩnh lại chút, nàng có thể hiểu cho suy nghĩ không muốn mình lo lắng bởi đang bận đi công tác của Quý Hi, nhưng cứ nghĩ đến việc bạn gái mình tình nguyện tìm đến người khác giúp đỡ chứ không chịu nói cho mình, cứ nghĩ đến là không ai có thể bình tĩnh được _________ Đợi người đi qua xa dần. “ Ngươi nên nhớ hiện tại ngươi không còn một mình.” Kiều Chi Du phản bác nói. Nàng không cần gì nhiều, nàng chỉ hy vọng gặp chuyện gì Quý Hi luôn nhớ rằng còn có người ở bên nàng, chứ không phải là một người tự làm hết, cảm giác không được nhớ đến, thật sự không xong, nàng không muốn như vậy, thật sự bế tắc, thứ nàng mong cầu chỉ đơn giản là Quý Hi có thể mở lòng chia sẻ mọi thứ với mình. Quý Hi mím môi, chỉ cần thấy Kiều Chi Du không vui nàng đã thấy hụt hẫng, khỏi phải nói đến còn chính mình làm cho không vui. Nàng duỗi tay ra muốn nắm lấy bàn tay Kiều Chi Du để an ủi, nhưng lại do dự, nàng sợ lại giống như lúc nãy bị hất ra. Nhất thời cũng không biết phải làm sao cho phải, tâm trạng nặng nề, ngực đè nén khó chịu giống như có tảng đá lớn trong lòng. Nàng thật sự rất sợ Kiều Chi Du chán ghét mình, nàng cũng cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ. “ Ta sai rồi.” Quý Hi chủ động mở lời, ngày xưa lúc nào cũng thanh lãnh lạnh nhạt, giờ đây lại tỏ ra hèn mọn xin lỗi, “ Là ta không tốt, ngươi đừng giận nữa được không.” Quý Hi đã hạ thấp mình xuống, Kiều Chi Du tuy vẫn còn tức giận, nhưng lại không nỡ tiếp tục nhẫn tâm phát giận, suy nghĩ kĩ lại, vấn đề nằm ở chỗ chưa đủ thấu hiểu nhau. Thực tế mà nói, ở trên mọi phương diện các nàng đều có chút chênh lệnh lớn, đều là con gái, cho lên nàng vẫn cảm nhận được Quý Hi không có cảm giác an toàn. Các nàng ở bên nhau, hiện tại cần nhất là bình tĩnh xuống nói chuyện một cách lý trí. Không khí yên lặng lại trong chốc lát, hai người đều đang tự suy nghẫm lại. Bầu không khí im lặng đến áp lực. Kiều Chi Du nhìn xuống nền gạch dưới sàn, đánh vỡ sự yên lặng, bình tĩnh nhu hòa mà nói: “ Vậy về sau chúng ta phải làm sao?” Về sau sao? Qúy Hi không có câu trả lời ngay, nàng không dám nghĩ đến, nàng lo lắng hiện tại mong cầu càng nhiều, thì về sau sẽ càng đau khổ nhiều hơn. “ Ta nghĩ tới về sau.” Kiều Chi Du quay sang nhìn Quý Hi, cẩn thận nói với nàng: “ Ta đã nghĩ tới tương lai về sau của chúng ta, nghĩ đến rất nhiều.” Giọng nói nàng chầm chậm, ánh mắt toát lên sự chân thành tha thiết. Giống như đã chạm đến sự mềm mại, trong lòng Quý Hi cũng khẽ run lên. Kiều Chi Du nhìn nàng, tiếp tục nói: “ Ta không phải là vì cô đơn mà tìm kiếm một người tạm bợ. Đã nhiều năm trôi qua, ta cuối cùng cũng động tâm vì một người, ta luôn mong muốn, có thể ở cùng nàng bên nhau trọn đời.” Quý Hi là điển hình cho kiểu người sẽ không bao giờ khóc, nhưng lúc nghe được từng câu từng chữ mà Kiều Chi Du nói, hốc mắt nàng cũng chở lên phiếm hồng, không thể nói lên lời, nước mắt giống như muốn trực trào ra, rất muốn rơi xuống. Nàng nỗ lực khống chế không cho nước mắt rơi, vẫn luôn cố giữ lại. Nhìn thấy Quý Hi mím môi, kiềm nén nước mắt, Kiều Chi Du lại trở lên mềm lòng xuống. Quý Hi hơi cúi xuống ôm lấy Kiều Chi Du, mà không ngoài dự liệu, Kiều Chi Du cũng ôm chặt lấy nàng, để cho nàng tham luyến mà ôm. Kiều Chi Du ôm chặt lấy Quý Hi vào lòng, an tĩnh mà ôm, nàng biết tuy bề ngoài Quý Hi rất quật cường nhưng bên trong lại vừa yếu ớt lại còn rất mẫn cảm, nàng nguyện ý cho nàng ấy đủ sự ôn nhu cùng kiên nhẫn, không có biện pháp nào khác, chỉ có thể từ từ mà xâm chiếm vào sự mẫn cảm đó. “ Ta không có trách ngươi, là ta đau lòng.” Kiều Chi Du áp mặt vào tóc Quý Hi, nỉ non chỉ cho mình Quý Hi nghe thấy: “ Ta không muốn ngươi phải chịu khổ.” Lời vừa nói ra, thật sự muốn khóc. Quý Hi gắt gao cắn môi dưới, cau mày ra sức nghẹn nước mắt vào bên trong, lại ôm Kiều Chi Du thêm chặt gắt gao hơn, rõ ràng nàng ý thức được, cho dù như thế nào đi nữa, chính bản thân mình cũng đã luân hãm vào rồi. Kiều Chi Du không khỏi nhớ đến lúc Quý Hi uống say đêm đó, bi thương giống một chú cừu, nàng ôn nhu nói: “ Có thể tin tưởng ta.” Quý Hi lặng lẽ, chôn mặt vào vào cổ Kiều Chi Du hôn xuống, cánh tay tham lam ôm chặt, giống như thay cho câu trả lời chân thành nhất. Ôm càng chặt thêm, Kiều Chi Du càng thêm an tâm, bàn tay khác của nàng vòng qua vuốt má Quý Hi, “ Lần sau mà còn như vậy ta sẽ thật sự tức giận.” Quý Hi nâng tay lên, lòng bàn tay gắt gao nắm lấy mu bàn tay nàng, “ Sẽ không như vậy nữa.” Kiều Chi Du vuốt ve khuôn mặt Quý Hi an ủi thêm nhiều lần, đáy mắt chứa đựng sự chua xót đau lòng, nàng không tin Quý Hi hiện tại không cần nàng ở bên cạnh, chính là đang cố ý cậy mạnh. “ Mỗi ngày đều phải thức đêm chăm sóc bà như vậy không phải là biện pháp tốt ……..” “ Ta đang tính mời hộ lý chăm sóc đỡ mấy ngày, cho đến khi xuất viện, sẽ mang bà về nhà ta ở đỡ mấy ngày, sẽ thuận tiện chăm sóc hơn.” Quý Hi nói tính toán của mình cho Kiều Chi Du biết. “ Xuất viện mang bà về bên kia sao, bên kia chỉ có một chiếc giường làm sao ở được?” Kiều Chi Du suy tính chu toàn, “ Ở bên nhà của ta đi hai ta có thể cùng nhau chăm sóc bà, chúng ta ban ngày cùng nhau đi làm, Lý a di ở nhà có thể chăm sóc thay.” Quý Hi chu môi, đang tính nói gì đó. Kiều Chi Du đánh đòn phủ đầu, “ Có ý kiến gì sao?” Quý Hi sợ phiền toái đành nghẹn lại, ý thức được mình đang “ Phạm lại sai lầm”, nàng sửa lại lời: “ Không có.” Kiều Chi Du: “ Như vậy còn kém không nhiều lắm.” * Xin nghỉ làm mấy ngày, công việc tồn đọng lại trên đầu Quý Hi không ít, cho nên bắt đầu đi làm trở lại cơ bản mỗi ngày đều phải tăng ca. Đặc biệt là hạng mục của Lê Dặc, xảo quyệt nhiều việc, luôn điểm danh bắt nàng phải trực tiếp làm, nói là thưởng thức năng lực của nàng. Mỗi ngày đi làm về, Quý Hi cùng Kiều Chi Du, đều cùng nhau đến bệnh viện thăm bà. Mời hộ sĩ chăm sóc được hai ba ngày, Quý bà lại nói không cần đến người khác, nói là tự mình cũng có thể nằm viện được, không cần phải tiêu tiền hoang phí như vậy. Mặt khác Quý Hi còn có thể thuận theo ý nàng, nhưng chuyện này thì không thể được. Quý bà cũng không chịu một hai đòi phải xuất viện sớm, không muốn tiếp tục ở lại bệnh viện, vừa buồn lại không được thoải mái. Sau khi hỏi qua ý kiến, bác sỹ cũng đồng ý có thể xuất viện, nhưng vẫn còn phải chú ý nhiều. “ Bà, ngày mai ta cùng Quý Hi đến đón người, đến nhà ta ở.” “ Đến ở nhà của ngươi?” Quý bà nghe xong lời Kiều Chi Du nói, nhanh chóng lắc đầu, nói: “ Như vậy không thích hợp, không thích hợp, sao có thể làm phiền ngươi như vậy được.” Kiều Chi Du cười nói: “ Ta cùng Quý Hi là bạn đặc biệt thân, giống như người một nhà, không có gì phiền toái hết, không cần phải chú ý phân biệt rõ ràng như vậy.” “ Bà,” Quý Hi ở bên cạnh khuyên thêm, “ Phòng ở của ta ở bên kia tương đối nhỏ, chỉ có một chiếc giường, không có chỗ để ở lại.” Quý bà nhìn Quý Hi, muốn tiếp tục từ chối, nàng rất rõ tính tình của cháu gái mình, hiểu rất rõ, cho dù như thế nào cũng không chịu đi nhờ vả người khác, vậy mà hôm nay làm sao lại muốn đi làm phiền người khác như vậy? Còn cùng nhau ở tại nhà người ta nữa. “ Bà, phòng ở ta đều đã thu xếp tốt cho ngài rồi, người chỉ cần qua đó ở là được.” Kiều Chi Du nói. “ Đứa nhỏ này, đã xinh đẹp lại còn thật tốt tính như thế. Bà cảm ơn.” Kiều Chi Du nhìn Quý Hi, dùng giọng nói lễ phép nói với lão nhân gia: “ Bà là bà của Quý Hi cũng như là bà của con.” Quý Hi lén nhìn sang Kiều Chi Du, trái tim khẽ rung nên sự cảm động không lên lời. “ Vậy thì càng tốt, ta lại có thêm cháu gái.” Quý bà được dỗ cho vui vẻ cười không ngừng, vui đến nỗi vết nhăn trên khuôn mặt đều lộ hết ra, chỉ là nàng còn đang nghĩ, đây chỉ là bạn bè tốt thôi sao, so với người thân còn muốn tốt hơn? Nhưng mà Quý Hi có được một người lãnh đạo tốt như thế, nàng không còn gì phải lo lắng cho cháu gái mình ở Bắc Lâm có một mình nữa. Ngày hôm sau, Quý Hi cùng Kiều Chi Du đi làm thủ tục xuất viện, chân đau của bà cũng đỡ hơn nhiều, đã có thể đi lại được. Quý Hi kéo rương hành lý, thu dọn đơn giản môt ít quần áo, sau đó dọn đến nhà Kiều Chi Du ở. Kiều Thanh nghe nói Quý Hi sẽ đến đây ở lại mấy ngày, không còn gì để nói đó chính là quá đỗi kích động, Kiều Chi Du không nói cho Kiều Thanh biết trước, sợ nhóc con hưng phấn quá ngủ không được. Cùng nhau ngồi ở sô pha, bởi vì hôm nay có thêm Quý bà, cho nên Kiều Thanh cũng không có hoạt bát như ngày thường. “ Tiểu Thanh, đây là bà của Quý lão sư, con phải gọi là bà.” Kiều Chi Du nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Kiều Thanh, dắt đến trước mặt Quý bà, dạy nàng cách xưng hô. Kiều Thanh vốn dĩ rất sợ người lạ, nhưng nghe thấy là bà của Quý Hi, liền không còn sợ lạ nữa, còn khả ái gọi: “ Cháu chào bà, bà khỏe______” Người lớn tuổi thường đặc biệt yêu thích nói chuyện với trẻ nhỏ, Quý bà cũng vậy, thấy Kiều Thanh thưa một tiếng, liền coi như thể thấy được chắt của mình, lập tức vui vẻ ra mặt. “ Lần đầu tiên gặp, bà cho ngươi một bao lì xì.” “ Bà ơi, không cần.” Kiều Chi Du lập tức ngăn lại. “ Lần đầu tiên gặp mặt vẫn phải có chút gì đó, phải có ý tứ một chút.” Quý bà kiên trì, còn nói qua về lễ nghi giao tiếp, vì không chuẩn bị trước bao lì xì, liền lấy ra một tờ 100 khối. Mặc dù không nhiều, nhưng đối với một bà lão sống ở nông thôn mà nói, cũng không tính là ít, rất không dễ dàng. “ Nhận lấy đi.” Quý Hi ra hiệu cho Kiều Chi Du, nếu mà không nhận, khẳng định sẽ không tránh khỏi việc lôi kéo một trận. Kiều Chi Du thật bất đắc dĩ, đành phải nhận, nói với Kiều Thanh: “ Mau cảm ơn bà đi con.” Kiều Thanh thật sự ngoan ngoãn, “ Cảm ơn bà.” “ Ai, không cần phải khách khí.” Quý bà cười đáp xong, bất ngờ nhìn về Quý Hi, nắm lấy mọi cơ hội, nói bóng nói gió một câu: “ Nhà người ta, con gái đều đã lớn như vậy.” Quý Hi: “ ………” “ Bà, đây là cháu ngoại ta, ta còn chưa có kết hôn.” Kiều Chi Du giờ mới nhớ đến mình chưa có giải thích. Quý bà tức khắc có chút xấu hổ, cười nói: “ Vậy chắc là đã có đối tượng rồi sao?” Kiều Chi Du trước tiên là nhìn Quý Hi, nghẫm lại xong, nhẹ nhàng đáp lại: “ Ân.” Quý bà đem sự chú ý chuyển về phía Quý Hi, tận tình khuyên bảo nói: “ Xem người ta, chỉ có ngươi là không có đối tượng. Đều đã 24 rồi, cũng nên có đối tượng đi.” Quý Hi chính là không có lời gì để nói vào lúc này, nàng đột nhiên nghe được Kiều Chi Du đáp lại: “ Không sao ạ, người muốn theo đuổi nàng ấy rất nhiều, không cần lo không tìm thấy. Ta nói có đúng không?” Cùng là một câu hỏi, Kiều Chi Du nhìn Quý Hi hỏi. Quý Hi đối với ánh mắt của Kiều Chi Du, tự nhiên có cảm giác có con dao nhỏ đang phóng về phía mình. Kiều Chi Du để Quý bà ở một phòng tại lầu 1, trong phòng có cửa sổ thông thoáng, ánh sáng chiếu vào thật tốt, ban ngày ở trong nhà đều có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời. Quý bà lần đầu tiên được ở trong căn nhà sang trọng như vậy, có đủ loại cảm giác không quen, luôn sợ lỡ làm hư hay rơi đồ vật nào đó. Sau khi sắp xếp tốt cho Quý bà xong. Kiều Thanh ba ba nói chuyện cùng Kiều Chi Du và Quý Hi, còn không ngại xấu hổ mà hỏi: “ Lão sư muốn ở phòng nào? Có thể đến phòng ngủ của con.” Quy Hi cùng Kiều Chi Du bị kế hoạch của Kiều Thanh làm cho tức cười, Kiều Chi Du sờ sờ đầu Kiều Thanh, “ Đã lớn rồi, phải ngủ một mình, biết không? Ngoan, đi chơi xếp gỗ đi, ta mang lão sư vào trong phòng trước, chờ lát nữa lại chơi cùng con.” Không thực hiện được kế hoạch, Kiều Thanh liền bữu môi: “ Ân.” Lên lầu hai, Kiều Chi Du kéo rương hành lý, trực tiếp đẩy vào phòng ngủ của mình. Quý Hi dừng bước lại một lát, nàng còn đang nghĩ Kiều Chi Du sẽ mang mình đến ở trong phòng khách, không biết vì sao, dù sao vẫn nghĩ như vậy. Kết quả_______ Kiều Chi Du quay đầu lại nhìn Quý Hi, quá hai giây, nàng hỏi: “ Muốn ngủ khác phòng với ta sao?” “ Không……….” Quý Hi đi theo sát Kiều Chi Du vào phòng ngủ, nàng biết bản thân mình mới mấy ngày hôm trước làm cho Kiều Chi Du tức giận, cho nên lúc này, tự phải biết điều dỗ dành Kiều Chi Du, vì vậy sau khi vừa mới đóng cửa phòng ngủ lại, nàng liền dán đến gần Kiều Chi Du, ôm lấy, rũ mắt nhẹ nhàng nói: “ Muốn ôm ngươi ngủ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]