Mục Thị rời khỏi nhà Hoa Tri Dã, lái xe về chỗ Hà Nhất Hàm, đồ đạc ở chỗ chị gái, nàng thu dọn hơn phân nửa, thời điểm thu thập nàng đã tính toán trước, mỗi ngày một bộ.
Tới nhà Hà Nhất Hàm, quả nhiên thấy anh rể Trịnh Bình ngồi trên ghế sô pha, ôm Phỉ Phỉ vào lòng chơi đùa với con bé, Mục Thị lễ phép gọi ‘Anh rể’.
“Chị đâu?”
Trịnh Bình không thèm quay đầu, trực tiếp trả lời: “Phòng bếp.”
Mục Thị ồ một tiếng, nhấc chân đi vào phòng bếp.
Hà Nhất Hàm lớn hơn nàng 8 tuổi, Trịnh Bình còn lớn hơn Hà Nhất Hàm 10 tuổi, chênh lệch 18 tuổi là cả một thế hệ, mỗi lần Mục Thị nhìn thấy Trịnh Bình liền muốn gọi ‘Chú’.
Hai người họ xem như là liên hôn, từ nhỏ Hà Nhất Hàm đã được mẹ dạy nữ nhân phải hiểu biết tri thức lễ nghĩa, là con một trong nhà nên mọi hy vọng đều đặt lên người Hà Nhất Hàm. Cô mới vừa tốt nghiệp đại học đã bị cha mẹ sắp xếp các cuộc gặp gỡ, Trịnh Bình là một thương nhân, mặc dù cả hai cũng được coi là tình đầu ý hợp nhưng lợi ích phía sau cũng không ít.
Ngẫu nhiên, Hà Nhất Hàm tâm sự với Mục Thị, đôi lúc nhắc đến bạn bè cô có thể tự chủ cuộc sống của mình, trong giọng nói không khỏi có chút hâm mộ.
Thành tích của Hà Nhất hàm tốt, IQ EQ cao, nếu vẫn kiên trì theo đuổi ngành kiến trúc không chừng cũng có nhiều đất dụng võ.
Bất quá nhân sinh lựa chọn, cô đáng tiếc cảm thán vài câu nhưng cũng bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuyet-sac/513680/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.