Quen biết với Hoa Túc lâu như vậy, Dung Ly cũng đã hiểu rõ, nếu quỷ này có thù oán với người khác, nhất định là phải báo.
Nhưng Hoa Túc lại không nhiều lời, hai mắt rũ xuống thấp thấp, thiếu chút hứng thú.
Dung Ly không đoán được quỷ này đang suy nghĩ gì trong lòng, tựa như từ đại dương mênh mông bị vớt lên, cả người ướt đẫm, phơi bày giữa ánh mặt trời—— chuyện gì của nàng, đều không thể giấu giếm.
Nhưng mà, Hoa Túc từ nơi nào đến, đã trải qua chuyện gì, nàng lại...... Hoàn toàn không hề hay biết.
Cá yêu da xanh kia bị bọc trong khăn xong thì không nói chuyện nữa, cũng chẳng giãy giụa, giống đang giả vờ chết.
"Thù oán gì." Trái tim Dung Ly đột nhiên nhảy lên cao đến giữa cổ họng, như bị mắc xương cá.
Hoa Túc ngước đôi mắt lạnh lùng lên, "Muốn biết?"
Dung Ly chỉ nhìn chằm chằm vào nàng ấy, đôi mắt long lanh như thấm nước.
Hoa Túc vốn không muốn nói, nhưng trái tim lại bị bộ dáng này của nàng bao phủ, "Mối thù này không nhỏ, phải tìm thời cơ để trả."
Dung Ly lúng ta lúng túng nói: "Rốt cuộc là mối thù gì, chẳng lẽ ngươi bị đến nông nỗi này, là do Động Hành Quân kia làm hại?"
Hoa Túc không mặn không nhạt hừ một tiếng, sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn không giống thâm thù đại hận.
Dung Ly cảm thấy có lẽ mình đoán đúng rồi, nhẹ nhàng hỏi: "Phải không."
Thường ngày nàng cũng không thiếu cúi đầu khom lưng ở trước mặt người ngoài, nhu nhu nhược nhược tựa cành liễu, hiện tại tuy cũng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/460873/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.