Mãi đến đêm dài, Bạch Liễu và Không Thanh cũng không thấy trở về giữ cửa, không biết đã chạy đi đâu. Dung Ly đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên lư ba chân, đốt cây hương mới bỏ vào lư. Tiểu Phù ngủ thật say, nằm trên bàn không nhúc nhích, hoàn toàn chẳng hay biết cô nương nhà mình đứng dậy đốt hương. Quỷ lột da chui ra kẹt cửa như một làn khói, đột nhiên không còn thấy bóng dáng. Ngoài phòng gió lạnh lùa vào qua khe cửa, lạnh lẽo khiến Tiểu Phù giật mình một cái, nàng ấy bẹp bẹp miệng, vẫn không mở mắt, tâm trí bị hương thơm trong lư mê mụi hoàn toàn. Dung Ly cúi đầu nhìn nàng ấy một lát mới an tâm trở về mép giường, ngồi trên giường thế nào cũng không ngủ được, nghĩ đến Hoa Túc dặn dò như vậy, không chừng là muốn đi làm việc gì nguy hiểm. Một người một quỷ vốn là âm dương cách biệt, cũng không biết rõ về nhau, chẳng hiểu sao Dung Ly lại lo lắng, có lẽ bởi vì nhận cây bút của quỷ này, nhận ân tình, không thể không báo đáp. Nàng nắm bút trúc trong tay, nương theo ánh sáng ảm đạm cẩn thận quan sát, đầu ngón tay quét qua đầu bút, cũng không biết từ khi nào bắt đầu, dấu khắc trên bút đã không thấy nữa, một chút dấu vết cũng chưa xót lại, giống như chưa bao giờ khắc một chữ nào. Khi vuốt ve cán bút, đáy lòng Dung Ly nảy lên kinh ngạc, vội vàng sột sột soạt soạt đứng dậy, lấy quần áo từ trên giá xuống, thong thả ung dung mặc vào, mặc xong áo lông chồn, mới chậm rãi bước tới cạnh cửa. Suy nghĩ về lời dặn dò của Hoa Túc, nàng đứng ở trước cửa hồi lâu, bàn tay giấu dưới lớp lông chồn chạm chạm vào đầu bút, suy nghĩ một lát, mới tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Ngoài phòng đèn lồng lay động trong gió, ánh sáng đỏ sậm đong đưa trên mặt đất, như tấm lụa đỏ đang phe phẩy. Khi đi ngang qua phòng chất củi, Dung Ly dừng lại một chút, đứng ở bên cửa sổ nhìn vào trong. Giấy dán trên song cửa số của phòng chất củi bị rách nát, lâu rồi chưa đổi cái mới, gió thổi giấy lật lên vang soạt soạt. Từ chỗ đường may của giấy, Dung Ly nhìn thấy bức màn trong phòng. Thấy Ngọc Trác đang co rúm cuộn trên mặt đất, bên chân để hai cái chén không, trông thật đáng thương. Trời lạnh như vậy, có lẽ cũng không dễ ngủ, Ngọc Trác trằn trọc, quả thực mở to mắt. Ngọc Trác vừa mở mắt liền nhìn thấy ngoài cửa sổ có bóng người, cao gầy mảnh khảnh. Nàng ta nheo mắt nói: "Bạch Liễu, hay là Không Thanh?" Bóng người ngoài cửa sổ không lên tiếng, sau một lúc mới cười nhạt một cái, chậm rãi bước tránh đi. Ngọc Trác cảm thấy kỳ quái, tuy có chút sợ, nhưng sự tò mò quấy phá, vẫn đứng lên đi đến bên cửa sổ, xuyên thấu qua lớp giấy rách nát, liếc mắt nhìn thấy cỗ quan tài nằm trong viện. Nàng ta vội vàng lui lại mấy bước, hai chân mềm nhũn, bỗng dưng bị mảnh gỗ trên mặt đất làm vướng ngã. Ngoài phòng thùng thùng vang lên một tiếng, là nắp quan tài bị gõ như muốn đòi mạng. Dung Ly nắm chặt áo lông chồn ra khỏi Lan viện, tiện tay lấy đèn lồng treo trên cầu xuống, dọc theo con đường nhỏ âm u tối tăm đi đến rừng trúc.
Trên đường không có một bóng người, tiếng gió hiu hiu thổi qua, tựa tiếng mưa rơi tí tách, lại như ma quỷ thở dốc. Ban đêm Trúc viện càng thêm lạnh lẽo, có lẽ vì dựa gần núi, thật sự lạnh hơn nơi khác rất nhiều. Cửa viện đóng chặt, Dung Ly bước vào, nắm bút trúc trong tay, dễ dàng đẩy cửa nhà chính ra. Ánh trắng cũng không rọi được tới trước cửa phòng, bên trong tối thui duỗi tay không thấy năm ngón, chớ nói đến quỷ quái, ngay cả bàn ghế cũng nhìn không rõ. Nàng duỗi cánh tay đưa đèn ra xa, nghiêng người nhìn về phía tủ gỗ Hoàng Dương dựa vào tường, cửa tủ khép kín mít, bên trong lặng yên không một tiếng động. Hai cánh cửa tủ gỗ đột nhiên mở ra, phanh một tiếng vang lên, một luồng âm khí như con rắn chui ra khỏi hang, nhanh chóng mạnh mẽ nhắm thẳng vào trước mặt nàng. Dung Ly vội ngửa đầu, trái tim bỗng căng thẳng, trong chớp mắt như bị bóp chặt cổ, thiếu chút ngất xỉu. Nàng thò bàn tay cầm bút ra, khuỷu tay cong lên, để bút ngang phía trước người. Bút này chỉ dùng để đối phó quỷ quái, nàng cần phải vẽ cái gì đó, mới có thể vây trói quỷ quái. Dung Ly suýt nữa liền động bút vẽ tranh, tay đột nhiên khựng lại. Quỷ trong tủ gỗ Hoàng Dương bay ra tới gần trước mặt nàng, máu tươi giàn giụa trên khuôn mặt tái nhợt, một dúm một dúm tóc đen chạm đất xõa bên người, đôi mắt đen như mực trừng to, tơ máu trải rộng ở đuôi mắt, y hệt mạng nhện. Là Nhị phu nhân đã qua đời. Nhị phu nhân hộc ra một ngụm âm khí lạnh lẽo vào mặt nàng, năm ngón tay với móng tay dài đã áp sát đến cổ nàng. Dung Ly bị âm khí đập vào mặt, không khỏi nhắm hai mắt lại, lông mi mảnh dài khẽ run lên. Nhị phu nhân bỗng dưng thu tay về, dường như nỗi kinh sợ trong lòng chưa tan, nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa rộng mở. Dung Ly mở mắt ra, chầm chậm thả cánh tay để ngang người, cổ tay áo rũ xuống, che lại cây bút trúc kia. Nàng thở phì phò, nhẹ giọng nói: "Con lặng lẽ tới đây, tỳ nữ đều đã ngủ." "Con......" Nhị phu nhân còn sợ hãi, thu lại ánh mắt dữ tợn, nhìn nàng chằm chằm, "Con có biết quỷ đi theo bên cạnh con, lai lịch ra sao không?" "Không biết." Dung Ly lắc đầu, cúi mặt xuống, mặc dù trên người khoác áo lông chồn dày nặng, cũng không khó thấy được hai vai dưới lớp áo đang run run, có vẻ sợ vô cùng. "Ngày nọ nàng đột nhiên tìm tới con, con nhớ đến lời nói lúc trước của nhị nương, nên mang nàng đến, nào biết nàng thế mà...... Thế mà đáng sợ như vậy." Nhị phu nhân thu lại năm ngón tay, hai tròng mắt đen từ từ ngưng tụ, con ngươi lan đến tròng trắng mắt co lại như người bình thường, nhìn không quá đáng sợ. Nàng ấy lui khỏi cửa, đỡ bàn ngồi xuống, lắc đầu nói: "Quỷ này không tầm thường." "Nhị nương cũng không nhìn ra lai lịch của nàng sao?" Dung Ly hỏi. Nhị phu nhân lắc đầu, "Ta sau khi thành quỷ liền bị trói tại căn phòng này, nửa bước cũng không thể rời, sao có thể biết được lai lịch của nàng ra sao, nhưng quỷ khí trên người quỷ đó rất loãng, giống như làm thuật gì che mắt." Dung Ly chầm chậm xoay chuyển đôi mắt, "Bị trói?" Nhị phu nhân ảm đạm gật đầu. Dung Ly không hiểu nhiều về việc này lắm, nàng ngẩng đầu lên, giả vờ sốt ruột, "Con phải làm gì mới có thể thoát khỏi quỷ đó?" Nhị phu nhân nhất thời không trả lời được, qua một lát mới nói: "Nếu ta có thể bước ra khỏi phòng này là được." "Làm cách nào để giúp nhị nương ra khỏi nơi này?" Dung Ly vội vàng hỏi. "Có lẽ ta bị thuật pháp giam giữ ở đây, thuật này không giải trừ thì ta không thể đi được." Nhị phu nhân thở gấp, âm khí trên người suýt nữa lại tuôn ra. "Nhị nương có còn nhớ rõ, lúc trước bị hại...... như thế nào?" Dung Ly nhẹ giọng hỏi. Nhị phu nhân suy nghĩ hồi lâu, lạnh giọng nói: "Ngày ấy xuân phân* vừa qua, Mông Nguyên đi chùa tính một quẻ, nói lão gia nên đưa thê thiếp đồng loạt đi viếng mồ mả." (*Tiết xuân phân vào khoảng 20 và 21 tháng ba.) Nàng ấy tạm dừng, lại từ từ nói: "Đi lên ăn bữa cơm, ta vô tình làm rơi đũa ngọc, một đôi đũa ngọc nhưng chỉ bị vỡ một chiếc, điều này vốn không phải tốt lành gì." "Không biết nơi nào truyền ra lời đồn, nói vong hồn của mẹ con chưa yên nghỉ, muốn mang một người theo, lời nói hoang đường này, ta vẫn chưa để ở trong lòng, nhưng khi đi lên núi, con ngựa bỗng nhiên bị kinh sợ, ta ngã xuống dốc núi, may mà có nhánh cây giữ lại, đáng tiếc đứa bé trong bụng không giữ được, cùng ngày bị đẻ non." Dung Ly còn nhớ, ngày ấy đúng là xuân phân qua đi, chỉ là không biết trước đó có những việc nhỏ như vậy. "Sau đó mặc dù trở về phủ, ta vẫn bị rong huyết mà chết, đáng tiếc đứa con trong bụng." Nhị phu nhân vỗ bụng, hiện giờ bụng nhỏ lại bằng bằng phẳng phẳng. Dung Ly cầm đèn xoay người, "Nhị nương đừng vội, việc này con chắc chắn sẽ tra ra manh mối." Nhị phu nhân cười lạnh, "Tiếc là ta không ra khỏi căn phòng này được, nếu không nhất định sẽ khiến nàng ta phải chết thảm." Bóng đêm âm u, Dung Ly cầm đèn ra khỏi Trúc viện, trên đường trở về Lan viện, đột nhiên bị chụp vai. Bước chân nàng khựng lại, rũ mắt nhìn xuống đất, chỉ thấy ánh đèn chiếu ra bóng dáng của nàng, không có người thứ hai. Tiếng gió thê lương, nàng lạnh đến mức gần như không thể đứng vững. Ngón tay thon dài lạnh băng để lên bờ vai nàng, phía sau truyền đến tiếng nói: "Bảo ngươi chớ nên đi lại, vì sao không nghe?" Dung Ly xoay người, thấy Hoa Túc đứng phía sau nàng, áo choàng đen nghiêng lệch, bím tóc phía sau tán loạn rời ra, sợi tóc trắng đen giao nhau lay động trong gió. Gò má Hoa Túc dính máu, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, ánh mắt lạnh lùng yêu dị. Dưới lớp áo choàng của nàng ấy là xiêm y đen trắng, một lớp vải thêu đầy hoa văn tối màu, hoa văn kia trông như bùa chú rậm rạp. "Ta ngủ không được, sợ ngươi xảy ra chuyện." Dung Ly nhẹ giọng nói. Hoa Túc cười nhạt, "Cho nên liền sai quỷ lột da đi dạo ngoài cửa chùa? Ngươi cũng không sợ khi nó trở về sẽ có thứ gì đuổi theo sau lưng." "Không sợ." Dung Ly ngước mắt lên, yếu ớt mỉm cười nói: "Đi theo sau nó không phải là ngươi sao."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]