Dung Ly thật sự sợ hãi, nàng chỉ là một người phàm, nếu quỷ quái muốn lấy tánh mạng của nàng, nàng làm thế nào thoát được. Con quỷ từ dưới giường chui ra chỉ nhìn nàng không chớp mắt, bộ dáng tuy khó coi chút, nhưng chưa động tay chân. Ngoài phòng, chỉ có một mình Bạch Liễu còn đứng, nhưng ai biết tâm tư của người sống có ác độc hơn người chết hay không. Dung Ly mím chặt môi, không dám gọi lên, sợ quấy nhiễu đến con quỷ này. Nàng cau mày chậm rãi dịch về phía cạnh giường một chút, lôi kéo đệm giường thành mấy nếp gấp, nhưng vẫn chưa đến một thước (~ 0.33m). Hơi thở nàng mỏng manh, như có như không, hơn cả người sắp chết, khi hít thở ánh mắt trong sáng, mềm mại mông lung hơi nước, trên người không ngửi thấy mùi mục nát mà người sắp chết sẽ có, thơm như hương hoa. Đều nói dung nhan của đại cô nương Dung phủ giống nữ thần, lời này không giả, chỉ tiếc rằng có lẽ thế gian không giữ được nàng, cho nên từ trong bụng mẹ sinh ra đã mang bệnh, thật đáng thương. Con quỷ bỗng dưng leo lên mép giường, đôi mắt đen thui nhìn nàng chằm chằm, dường như có thể câu hồn. Sống lưng Dung Ly lạnh toát, bờ vai thon gầy nhịn không được run rẩy. Con quỷ bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy cổ nàng, bàn tay lộ rõ khớp xương bóp cổ nàng chặt chẽ, năm ngón tay gần muốn moi vào da thịt. Dung Ly không thở được, cũng không thể phát ra tiếng, tay chân vô lực, vừa tê vừa nặng. Phổi nàng nóng như thiêu đốt, đầu óc choáng váng vô cùng, khó chịu còn hơn bị chìm ở trong nước, cảm giác cổ họng sắp bị bẻ gãy. Ai ngờ con quỷ này không chỉ đơn thuần muốn lấy tánh mạng của nàng, còn càng dựa càng gần, sắp dán cái trán máu thịt lẫn lộn vào nàng. Bóng dáng của quỷ này càng thêm mờ nhạt, nhưng sức lực trên cổ nàng lại không lơi lỏng nửa phần, cả người nàng bị lạnh giật mình một cái, linh hồn như bị xé rách. Từ nhỏ Dung Ly đã hiếm khi ra phủ, trước kia lúc Nhị phu nhân còn sống, thường dạy nàng viết chữ vẽ tranh, còn nói rất nhiều câu chuyện quỷ quái cho nàng nghe, trong đó có chuyện ma quỷ đoạt xác, có lẽ chính là thế này. Ngoài phòng tỳ nữ vẫn yên lặng đứng, thành thành thật thật giữ cửa. Dung Ly đau đầu muốn nứt ra, cổ bị bóp thật chặt, trên mặt ửng đỏ lên, đôi mắt muốn nhắm mà không nhắm được, hơi thở thoi thóp yếu ớt như mẫu đơn trong mưa gió. Ai ngờ...... Dung Ly đang cảm thấy mình được sống lại một lần nữa nhưng bây giờ sắp bàn giao tại đây, ngoài phòng Bạch Liễu đột nhiên nói: "Lão gia!" Bạch Liễu bị đẩy ra một cái, người đẩy cửa không phải Dung Trường Đình, mà là một hòa thượng đi đến cùng hắn. Dáng vẻ hòa thượng gầy gò kỳ lạ, cao ước chừng tám thước, hai má hơi lõm vào, làm như nhịn đói lâu ngày, nhưng nét mặt của hắn lại hết sức thong dong, không có thái độ nịnh nọt, hoàn toàn khác biệt với những tên chỉ tới pha trò. Thong dong thì thong dong, nhưng thân hình của hắn mảnh khảnh, cực kỳ giống bộ hài cốt, thật sự rất kỳ quái. Hòa thượng đẩy cửa ra, bỗng dưng rung cổ tay áo to rộng lên, bấm tay niệm thần chú. Hai mắt Dung Ly gần như không mở ra được, mơ hồ thấy một làn sương đen chui ra từ trong tay hòa thượng, đánh vào con quỷ đang bóp cổ nàng. Con quỷ kia hí lên tiếng, đột nhiên hóa thành khói đen, còn chưa kịp tiêu tán, liền bị hòa thượng bắt vào trong tay, thoáng chốc đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Ngay sau đó sức mạnh bóp chặt trên cổ Dung Ly biến mất, nàng nằm ngửa xuống giường gỗ, nhìn mành vải trên đỉnh đầu thật lâu chưa hoàn hồn. Một lát, hai tay chết lặng mới ấm lại một chút, rốt cuộc cũng có thể nâng lên được. Nàng vươn tay ra khỏi chăn gấm, ngón trỏ nhẹ nhẹ ấn lên cổ, chiếc cổ trắng gầy có một vệt đỏ, rõ ràng là do con quỷ kia để lại. Đáng tiếc nàng không nhìn thấy dấu tay này, miễn cưỡng ngồi dậy, yếu ớt nhìn hòa thượng từ bên ngoài đi vào. Hòa thượng đột nhiên dừng chân, chưa tiến vào trong thêm bước nào, còn nghiêng người nói: "Khuê phòng nữ tữ, lễ không nên tự tiện xông vào." Tuy Dung Trường Đình không nhìn thấy con quỷ kia, nhưng thấp thoáng nhìn thấy một sợi khói đen biến mất trong tay hòa thượng. Hắn ngẩn ra một lát, vội vàng nói: "Đại sư, con quỷ kia......" "Quỷ đã diệt, nhưng dương thọ của quý tiểu thư ngắn ngủi, khó tránh khỏi sẽ còn đưa tới quỷ quái." Hòa thượng nói nhỏ. "Đại sư chỉ giáo cho?" Dung Trường Đình nghe chưa hiểu. "Bát tự* của quý tiểu thư thuần âm, mão dậu xung đột, kỳ quái chính là, nàng vốn đã nên xuống mồ, hiện tại lại vẫn còn sự sống." Hòa thượng nắn vuốt tràng hạt, áo xám to rộng trên người lộng gió, ăn mặc còn mong manh hơn đám tôi tớ trong Dung phủ, dường như hắn không sợ lạnh, không hề run rẩy một chút nào. (*Tám chữ: Dựa vào giờ, ngày, tháng, năm sinh để luận đoán về cuộc đời của 1 con người từ khi sinh ra cho đến khi qua đời.) Dung Ly đứng dậy, tóc loạn như sương khói, đôi mắt rũ xuống hơi nhíu lại, vẻ mềm yếu trong ánh mắt đột nhiên biến mất. Nàng nghiêng đầu nhìn hòa thượng kia, mơ hồ nhớ lại mình đã từng gặp hòa thượng này. Không phải cuộc đời này, mà là kiếp trước. Nếu nàng chưa nhớ lầm, kiếp trước khi chưa gặp gỡ hòa thượng này, hình như nàng sinh bệnh nặng, Dung Trường Đình vốn muốn tìm đại phu, không ngờ người tới lại là hòa thượng, hòa thượng này không viết đơn thuốc, cũng không trừ tà cho Dung phủ, mà là cho nàng một cây bút. Một cây bút bình thường, nàng nhận được cây bút kia sau đó liền để nó vào đáy hòm, chưa lấy ra dùng bao giờ, nghĩ rằng hòa thượng này tới Dung phủ lừa miếng cơm ăn. Khi đó nàng không nhìn thấy ma quỷ, cũng chưa bị quỷ bóp cổ, tự nhiên không biết hòa thượng này có bản lĩnh thật sự, hiện giờ đã trải nghiệm một chuyến, mới bừng tỉnh cảm thấy, cây bút mà kiếp trước hòa thượng tặng cho nàng, có lẽ không phải là vật tầm thường. "Đa tạ đại sư cứu giúp." Dung Ly rũ mắt, nhẹ giọng mở miệng, lúc nói chuyện cổ họng khàn khàn, như thật sự nằm hôn mê mấy ngày, chưa uống được một giọt nước nào. Hai mắt Dung Trường Đình đỏ bừng, tha thiết hỏi: "Không biết mệnh số này muốn hóa giải thế nào?" "Vô giải." Giọng điện hòa thượng thường thường. Dung Trường Đình ngây ngẩn cả người, "Vô giải, lấy bản lĩnh của đại sư, sao có thể vô giải." "Ta sẽ tặng cho cô nương một cây bút, nếu cô nương có thể sử dụng nó một cách tài tình, nhất định có thể biến nguy thành an." Hòa thượng nói xong thật lấy ra một cây bút từ trong tay áo, một cây bút hết sức bình thường, nhìn không ra đầu bút được làm bằng loại lông gì. Cán bút đen nhánh như mực, trên cán bút chẳng có khắc hoa văn, mài giũa bóng loáng sáng trong, rõ ràng là làm từ trúc, lại cố tình giống như ngọc thạch. Dung Trường Đình nhìn chằm chằm cây bút này một lát, cũng không nhìn ra cây bút này có gì hiếm lạ, "Đại sư này......" "Ta chẳng qua chỉ tới để xin chén nước uống, đã là tận tình tận nghĩa." Hòa thượng nhìn như không phải là người nhân từ, ném cây bút đi, bút trúc nhẹ nhàng bay như có gió hỗ trợ, trùng hợp rơi lên bàn tròn trong phòng. Dung Ly đứng lên, không có sức để khom lưng mang giày, đành phải đứng hai chân trần trên mặt đất, đỡ cột giường hơi hơi cúi người, ánh mắt ảm đạm, "Đa tạ đại sư ban bút." Nơi xa có tiếng bước chân dồn dập, thấy phủ y xách theo hòm thuốc vội vội vàng vàng đi tới, tỳ nữ Không Thanh đi theo bên cạnh. Phủ y thấy cửa phòng mở rộng, nhịn không được nói: "Đại cô nương không thể bị gió thổi, sao cửa phòng mở rộng như vậy!" Hắn thở hồng hộc đến gần, bị vóc dáng cao gầy của hòa thượng chắn tầm mắt, hắn nghiêng đầu nhìn vào bên trong, kinh ngạc nói: "Đại cô nương đã tỉnh?" Không Thanh - người đi mời phủ y cũng nhìn sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: "Cô nương vừa rồi còn chưa tỉnh." Hòa thượng chấp tay thi lễ, khom người nói với Dung Trường Đình: "Không cần đưa tiễn, bần tăng có việc đi trước." Tâm tư của Dung Trường Đình treo trên người Đại nữ nhi, gật đầu đáp lời, nhưng vừa quay đầu lại, nào còn thấy hòa thượng gì, "Vị đại sư kia đâu?" Không Thanh và Bạch Liễu cũng vội vàng xoay người, cả hai đều ngơ ngác, ngay cả phủ y đứng phía sau cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Sao hòa thượng kia đi nhanh đến vậy?" Phủ y cảm thấy kinh ngạc. "Đến, bắt mạch cho Ly nhi." Dung Trường Đình nói với phủ y. Phủ y họ Tiếu, tên Cố Viến, Tiếu Cố Viến nhanh chóng vào trong phòng, vươn tay nói: "Đại cô nương, mạo phạm." Dung Ly ngồi bên mép giường, vươn cổ tay ra khỏi cổ tay áo, đưa tới cho Tiếu Cố Viến. Tiếu Cố Viên để tay lên cổ tay nàng, cau mày trầm tư một lát, lại bảo Dung Ly thè lưỡi ra, kiểm tra xong hết, mới chắp tay nói: "Cô nương đã hết trở ngại, chỉ là thân thể còn phải bồi bổ." Dung Trường Đình đứng ngoài phòng, nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Trong phủ còn thiếu dược liệu gì?" Dung Ly ngước mắt, sắc mặt tuy vẫn ốm yếu bệnh tất, nhưng lại bình tĩnh liếc nhìn phủ y một cái. Trải qua chuyện vừa rồi, dù trong lòng nàng còn sợ hãi, nhưng cây bút trên bàn gỗ giống như liều thuốc an thần, xóa sạch sự hoảng loạn của nàng. Nàng nhìn hai bên không thấy con quỷ nào khác, lúc này mới chầm chậm mở miệng: "Mạng của Ly nhi không còn bao lâu, cần gì lãng phí dược liệu trong phủ." "Ly nhi!" Dung Trường Đình muốn răn dạy nàng một câu, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, cho nên thở dài một tiếng, lại nói: "Đồ vật mà vị sư phụ kia để lại chắc chắn có trọng dụng, không thể nói những lời như vậy nữa." Dung Ly khẽ gật đầu, ho nhẹ hai tiếng nói: "Vậy...... Nếu thiếu cái gì, phủ y cứ việc nói với tam nương, hiện nay ngay cả quản trướng đều đến bẩm báo tam nương, tam nương xử lý mọi việc trong phủ không hề sai sót một chút gì." Tuy bây giờ không có Mông Nguyên, nhưng hai nha đầu nàng ta phái tới còn đứng ở ngoài phòng, Bạch Liễu lập tức thay đổi sắc mặt, Không Thanh hơi nhíu mày. Dung Trường Đình cả giận hừ một tiếng, "Nếu nàng ta có bản lĩnh này, thì không nên phái tỳ nữ chân tay vụng về kia đến bên cạnh ngươi!" "Tỳ nữ kia không phải là cố ý." Dung Ly tạm dừng, nhẹ giọng nói: "Không biết Ngọc Trác hiện giờ đang ở nơi nào, ta ngã vào hồ, nàng ấy nhất định áy náy không thôi, do ta bị canh nóng làm hoảng sợ, dựa vào tay vịn, không biết tay vịn đang êm đẹp sao tự nhiên bị gãy, nếu không cũng không đến mức bị ngã xuống." "Ta sai người xem, trên tay vịn có vài chỗ vốn đã có vết xước, ngươi nói nàng ta xử lý việc trong phủ không chút cẩu thả, ta xem, nàng ta chỉ là làm qua loa cho xong!" Dung Trường Đình nhíu chặt mày. "Tỳ nữ kia bị nhốt trong phòng chất củi, Ly nhi muốn phạt thế nào?" "Ta......" Dung Ly giả bộ do dự, "Nàng ấy không phải cố ý, hay là, không phạt?" "Sao ngươi biết tỳ nữ kia không phải cố ý?" Dung Trường Đình vẫn chưa bước vào cửa phòng, không biết đang chấp nhất cái gì. "Ta chưa nghĩ ra." Dung Ly cúi mặt, lông mi run rẩy, hai tay cố sức chống người, bờ vai thon gầy hơi co lại. "Vậy trước tiên cứ mấy ngày, cũng để cho nàng ta suy nghĩ lại." Dung Trường Đình nói. Dung Ly nhẹ gật đầu, cơ thể run lên một chút, ngoài phòng gió thổi tới nâng mái tóc bên má nàng lên, nốt ruồi nhỏ dưới mắt như giọt nước. "Ta hơi mệt mỏi." Tiếu Cố Viến lui ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Tốt hơn vẫn là nên đóng cửa lại cho cô nương, cô nương không được hứng gió lạnh." Dung Trường Đình nhìn nhìn xung quanh: "Nha đầu kia đâu, sao có thể để cô nương một mình ở trong phòng!" Nơi xa, Tiểu Phù sốt ruột chạy tới, vừa rồi nàng ấy vòng ra bên ngoài thư phòng của lão gia, ở bên ngoài nghe ngóng một lúc lâu cũng chẳng nghe thấy âm thanh gì, sau đó mới biết lão gia đã sớm đưa hòa thượng kia tới Lan viện. Dung Trường Đình nhìn ba nha đầu nói: "Trong phòng cần phải sáng sủa, ánh nến không thể tắt, cho dù là ban ngày, bên cạnh cô nương cũng không thể không có người." Sau khi dặn dò một phen, Dung Trường Đình vỗ đầu một cái, "Ta thật sự hồ đồ, đã quên hỏi vị sư phụ kia, có nên làm phép hay không." Tiểu Phù cúi đầu, nhìn thẳng vào trong phòng, che một nửa cửa phòng lại, tránh cho gió lạnh thổi vào trong. Nàng ấy không biết cô nương nhà mình đã gặp chuyện gì, tại sao lão gia còn nhắc tới làm phép. Nàng ấy đang buồn rầu vì chưa kịp mua chuộc hòa thượng kia, đã không nhìn thấy bóng dáng của hòa thượng đâu nữa. "Cha, không cần làm phép, vị sư phụ kia để lại một cây bút cho Ly nhi, có cây bút này, nhất định sẽ không bị ma quỷ ám." Dung Ly vẫy vẫy tay với Tiểu Phù, "Đem bút tới cho ta nhìn xem." Tiểu Phù vội vàng đi vào phòng, cẩn thận nâng cây bút trên bàn lên, đưa qua cho cô nương. Dung Ly cầm cây bút, nhẹ giọng nói: "Cha không cần lo lắng, vị sư phụ kia xác thật có bản lĩnh trừ quỷ, bút này khẳng định có thể bảo vệ cho ta." "Việc hôm nay chớ để lộ ra ngoài." Dung Trường Đình tính toán trong lòng, tuy mọi cách vẫn không muốn đi, nhưng có việc quan trọng, không thể không đi, trịnh trọng dặn dò lần nữa, mới xoay người rời đi. Đợi Dung Trường Đình đi rồi, Tiểu Phù đóng cửa lại, hỏi việc vừa mới xảy ra. Dung Ly dựa vào đầu giường, nắm chặt bút trúc trong tay cẩn thận quan sát, "Vừa rồi cổ của ta như bị bóp chặt, suýt nữa đi đời nhà ma, may mắn cha dẫn hòa thượng tới, hòa thượng chỉ vung tay một cái, ta liền thấy khói đen trên người bay vút lên, gió thổi qua, khói đen liền tan biết mất." Nàng hoàn toàn chưa đề cập đến chuyện mình có thể nhìn thấy ma quỷ. Tiểu Phù nghẹn họng nhìn trân trối, "Thật, thật sự có quỷ?" Dung Ly gật đầu, "Xem ra không cần chuẩn bị bạc vụn, ngày mai trong thành sẽ đều biết Đại cô nương Dung phủ bị quỷ ám." "Chẳng phải lão gia không cho tiết lộ sao." Tiểu Phù lúng ta lúng túng nói. "Miệng của người khác, đâu có thể dễ dàng che được." Dung Ly nâng cây bút đến trước mắt, hơi nheo mắt lại. Kiếp trước nàng chưa từng cẩn thận quan sát cây bút này, hiện giờ vuốt từng chút, mới cảm thấy nó không phải được làm từ cây trúc tầm thường. Đen nhánh, ngửi có mùi thơm của lá trúc, còn lạnh căm căm, khiến lòng bàn tay nàng hơi tê dại. Nàng chậm rãi vuốt ve, lòng bàn tay xẹt qua một vết lõm, lúc này mới phát hiện trên cán bút có khắc chữ. "Hoa Túc." Dung Ly nhẹ giọng thì thầm. Tiếng nói vừa dứt, song cửa sổ vang đông lên một tiếng, giống như bị gió đâm vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]