Cô Sầm đứng thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh, "Đã ở Mộng Vu Đài, chỉ chờ đại nhân ra lệnh một tiếng."
Hoa Túc gật đầu, "Ngươi đi đến Mộng Vu Đài trước, lát nữa ta sẽ đến."
Ánh mắt bình tĩnh của Cô Sầm hơi sáng lên, giống hệt quỷ binh lúc trước, có một chút phấn khởi mơ hồ hiện ra trong đáy mắt, ngay cả nắm tay cũng khẽ run lên, "Tuân lệnh."
Tiếng nói vừa dứt, nàng ấy liền vào trong hư không, hình dáng bị bóng đen nuốt hết.
Dung Ly biết Hoa Túc nhất định sẽ đi Thương Minh Thành, món nợ của nàng ấy với Thận Độ cũng phải giải quyết, nhưng không nghĩ lại tới nhanh như vậy.
Các nàng vừa lấy được hạt châu, cũng mới trở về Kỳ An, giờ lại phải đi.
Hoa Túc xoay cổ tay, viên ngọc nằm im ắng trong lòng bàn tay, sạch sẽ không dính bụi như mỡ trắng ngưng tụ lại.
Dung Ly khẽ mím môi, nghe thấy bên ngoài ba nha đầu đang loảng xoảng thu dọn đồ vật, không biết làm rơi vỡ cái gì, nàng nhỏ giọng hỏi: "Mộng Vu Đài là ở nơi nào, không phải muốn tiến vào từ Điền Linh Độ sao, tại sao đi Mộng Vu Đài?"
Hoa Túc nhìn viên bạch ngọc trong tay: "Mộng Vu Đài ở trước Điền Linh Độ, vào Điền Linh Độ phải băng qua Mộng Vu Đài."
Dung Ly rũ mắt, sắc mặt hoảng hốt, "Ta vẫn muốn cùng nàng vào thành, nhưng lại sợ liên lụy nàng, nàng nói xem, ta có nên đi cùng hay không?"
Hoa Túc buồn cười nhìn nàng, "Hạt châu cũng đã mượn được, ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/1996621/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.