Hoa Túc đã tới chậm, nàng ấy bị mấy cá tiên cuốn lấy thân, vốn định tìm tung tích của lão cá tiên, nào ngờ lão cá tiên tới một lúc đã đi rồi, còn đem mưa đi.
Mưa to ngừng lại, nàng ấy ghét mưa, mặc dù nước chưa thấm vào thân thể nhưng nàng ấy vẫn chán ghét vô cùng, ngày mưa khắp nơi đều ướt đẫm, còn luôn có một mùi hôi của bùn đất ẩm ướt.
Không biết vì sao lão cá tiên đến đây, tới vội vàng, đi cũng vội vàng, dường như đã đạt được điều gì nên liền rời khỏi.
Hoa Túc nhíu mày, vội vàng trở về khách điếm, thấy Dung Ly nằm ở trên giường, nhắm mắt có lẽ đã ngủ rồi, vài sợi tóc xõa bên má.
Nàng ấy bước về phía trước, hơi cử động bàn tay buông bên người, mực chảy ra trên móng tay hóa thành sương mù biến mất. Nàng ấy biết Dung Ly vẽ rối, trong phòng còn thoang thoảng mùi mực, nhưng không biết con rối kia đi đâu.
Dung Ly ngủ thật say, suốt một đường dường như không ngủ ngon được mấy lần, ngày mưa ngủ rất thoải mái, tiếng mưa rơi tí tách tí tách làm người buồn ngủ, hôm nay lại không quá lạnh, đắp chăn vừa vặn tốt.
Hoa Túc dứt khoát ngồi bên cạnh bàn, định chờ Dung Ly tỉnh dậy rồi tính toán tiếp, chưa tới gần nhìn một cái, đỡ phải đánh thức người ngủ nông này dậy.
Còn chưa đến Động Minh Đàm, chung quanh đã lạnh lẽo vô cùng, khắp nơi đều là núi băng, cánh đồng tuyết phủ, từng cây băng treo ngược quả thực giống hệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/1996600/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.