Thê tử của Trần Lâm.
Không phải là người mà hôm qua đồ tể nói đến, đưa cho hắn một con heo chết đó sao.
Dung Ly ngồi dậy, càng thêm cảm thấy manh nữ kia không bình thường, nói trời sắp mưa, buổi tối quả thật có mưa, người chết còn trùng hợp là thê tử của Trần gia mà đồ tể nhắc mãi.
Trời đã tạnh mưa, nhưng bên ngoài một vùng lầy lội, con đường trong thôn không được tu sửa, khi trời mưa khắp nơi đều là bùn lầy.
Hoa Túc đứng bên cạnh cửa, nhìn thôn dân đi qua nói: "Đi xem."
Dung Ly ra ngoài, đến căn nhà có người chết đêm qua, thấy có khá nhiều người vây quanh ở ngoài phòng, cả đám đều không dám nhìn vào bên trong, đứng cách cửa phòng khoảng mười bước, làm như sợ bị liên lụy.
Có người thì thầm nói nhỏ, "Thê tử Trần Lâm làm cái gì vậy, sao lại đến phiên nàng ta, lúc trước đã thật lâu không có người chết."
"Thê tử của Trần Lâm cũng coi như an phận, chưa bao giờ làm việc gì thương thiên hại lí*, buổi sáng hôm qua còn cùng ta đến bờ sông giặt đồ."
(* Làm việc tàn nhẫn, không có tính người.)
"An phận? Nàng ta cũng được coi là an phận sao, họ Trần này ngược lại thành thật, săn thú cũng cần mẫn, nhưng cưới phải một thê tử tính toán chi li còn gian trá hay dùng mánh lới, nàng ta đưa thịt tới nhà ta luôn thiếu cân thiếu lạng!"
"Ý của ngươi là nàng ta chết chưa hết tội?"
"Ta không nói như vậy, chẳng qua quỷ kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/1996582/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.