Chương trước
Chương sau
  "Con không mệt sao?" Kỷ Du Thanh nhẹ giọng hỏi.

  Đường Nghiên sợ đến cứng đờ, nằm thẳng trên giường không dám động đậy, thanh âm yếu ớt nói: "Có chút..."

  Sau đó nàng có thể cảm nhận được cô Kỷ đang nằm quay lưng với nàng bây giờ cũng nằm thẳng ra, hai người cùng nhìn về chum tối phía trên.

  "Con có muốn nói cho cô biết lí do vì sao con không ngủ được không?"

  Đường Nghiên hai tay nắm lấy góc chăn, do dự nói: "Con... trong đầu con bây giờ có rất nhiều thứ lộn xộn, cứ từng cái từng cái lại hiện ra nên con mới như vậy."

  "Trẻ con ở độ tuổi này, đặc biệt là con gái đều như vậy, giống như cô vậy ở tuổi này rồi khi gặp phải chuyện gì thì đều thấy bỉnh thường không có chuyện gì có thể quấy nhiễu được." Kỷ Du Thanh nói

  "Cô Kỷ, con..."

  "Sao vậy?"

  Đường Nghiên hít một hơi rồi lại không nói ra, nàng vẫn chưa có dũng khí để thẳng thắn với cô, nàng sợ bị từ chối, sợ những điều tốt đẹp bây giờ bị phá hư mất.

  "Không có gì."

  Nhìn thấy nàng như vậy, Kỷ Du Thanh liền đổi chủ đề: "Để cô kể cho con nghe chuyện giữa cô và gia đình này nhé."

  "Được." Đường Nghiên vui vẻ đồng ý.

  Trò chuyện đến cả giờ, cuối cùng Đường Nghiên cũng hiểu ra, nàng cũng thấy cô Kỷ thật thiện lương cứ làm việc tốt như vậy mà không cần ai biết đến, đúng là người nàng để ý rất đáng giá.

  Khi họ đang trò chuyện, Đường Nghiên vô tình ngủ thiếp đi, nghe bên cạnh không có tiếng động cũng không có phản ứng với tiếng gọi của cô lúc này Kỷ Du Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng chỉnh lại góc chăn cho nàng rồi mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

  Sáng ngày hôm sau, Đường Nghiên giật mình tỉnh dậy khi nhìn sang bên cạnh thì không thấy ai, thời tiết hôm nay rất tốt, nàng nhíu mày cảm nhận không khí thì nghe thấy tiếng bên cầu thang, một lúc thấy cô Kỷ xuất hiện.

  "Bữa sáng đã sẵn sàng rồi,dọn dẹp một chút rồi xuống dưới đi."

  "Vâng, con xong ngay!" Đường Nghiên không nói hai lời, mở chăn nhảy ra khỏi giường. Cô Kỷ đã chuẩn bị sẵn sữa rửa mặt cùng kem đánh rang nhưng nàng chỉ rửa mặt với nước ấm, đến tận bây giờ Đường Nghiên vẫn chưa quen với việc rửa sữa rửa mặt từ trước đến nay nàng chỉ rửa với nước, điều này đã làm các bạn cùng phòng với nàng rất phẫn nộ vì làn da của Đường Nghiên rất mịn màng.

  Khi đi xuống lầu, Đường Nghiên nhìn thấy một gia đình năm người chăn cừu đang mặc trang phục dân tộc của mình, nở nụ cười thân thiện. Bữa sáng cũng đặc biệt phong phú vì có khách đến nên họ dọn bàn ra bày từng món một ra trên bàn thấp, trà sữa thơm dịu.

  Phần bánh nướng nhiều, được bọc nhân thịt cừu béo ngậy, giòn bên ngoài mềm bên trong, mỗi miếng cắn sẽ khiến miệng bạn béo ngậy để lại hương thơm ngào ngạt trên môi và răng, để lại cho bạn dư vị vô tận. Ngoài ra, còn có rất nhiều món ăn mà Đường Nghiên chưa từng thấy.

  Kỷ Du Thanh thấy nàng cái bụng lớn đứng dậy cũng khó khăn, bộ dáng vừa buồn cười vừa đáng yêu, chủ động hỏi nàng có muốn đi ra ngoài tiêu thực không.

  Đường Nghiên không hiểu, nhưng sau đó nàng mới biết ý nghĩa thật sự của tiêu thực mà cô Kỷ nói.

  Hóa ra gia đình chăn nuôi này có thói quen chăn thả mỗi sáng, dắt ngựa và cừu ra ngoài để tìm đồng cỏ tốt nhất.

  Hôm nay có cơ hội Kỷ Du Thanh liền mang theo Đường Nghiên đi ra ngoài chăn thả cùng gia đình.

  Không khí ở đây trong lành hơn nhiều so với Hoa Đô, nước suối trên núi cao trong vắt, róc rách từ những ngọn núi phủ tuyết gần đó đổ xuống, tưới mát cho ốc đảo này.

  "Cô Kỷ!"

  "Sao vậy?" Kỷ Du Thanh nghe được âm thanh quay người lại, không ngờ lại bị Đường Nghiên chụp lén.

  "Nhìn xem, rất đẹp." Đường Nghiên gọi Kỷ Du Thanh đến xem, bất ngờ nàng lại xoay camera sang trạng thái selfie, tách một tiếng, trên màn hình hiện lên ảnh hai người đang ghé đầu vào nhau.

  "Con bé này, càng ngày càng nghịch ngợm."Kỷ Du Thanh mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo mũi Đường Nghiên.

  Đường Nghiên rất vui vẻ chạy về phía trước, thấy cô Kỷ không đuổi kịp, nàng chạy chậm lại, cúi đầu nhìn điện thoại, vừa ngắm nhìn bức ảnh vừa rồi của hai người. Phía sau trên đỉnh đầu trời xanh mây trắng nụ cười xấu xa của nàng còn có vẻ mặt ngây ngốc của cô Kỷ, nhìn thế này sẽ không đoán được tuổi thật của cô, cho dù dùng ngón tay phóng to bức ảnh cũng không thể nhìn thấy bất kỳ khuyết điểm nào trên làn da của cô Kỷ.

  Đường Nghiên rất thích bức ảnh này liền gửi cho bạn bè của nàng xem, cùng với vô số ảnh chụp đồng cỏ với đàn cừu.

  Trong lúc Đường Nghiên đang bận chỉnh sửa ảnh, Kỷ Du Thanh một bên đang nói chuyện với người chủ nhà, một lúc sau thấy cô xuất hiện cùng với một con ngựa: " Nghiên Nghiên, muốn thử một chút không?"

  Đường Nghiên quay đầu lại đối mặt với con ngựa, sợ hãi đến mức hét lên lùi lại vài bước, đối với nàng thật quá xấu hổ, vậy mà lại lộ ra mặt yếu đuối này trước mặt cô Kỷ.

"Con, con chưa bao giờ cưỡi ngựa" Đường Nghiên lắp bắp nói, sợ cô Kỷ lại tiếp tục gọi mình thử

  "Không sao đâu, cô sẽ cưỡi mà." Nói xong chỉ thấy một thân cô Kỷ nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa giống như một nữ hiệp, sau đó cô hạ thắt lưng vươn tay về phía Đường Nghiên " lên đây, con ngồi phía trước."

  "A..." Đường Nghiên do dự một chút, rất ngại ngùng, mà cái tư thế này nữa, thực là làm cho người ta suy nghĩ lung tung.

  "Con chắc chắn không muốn thử một lần sao, thử một chút đi." Kỷ Du Thanh ngồi trên lưng ngựa, giọng nói của cô ấy giống như một bài hát ru, Đường Nghiên người vừa rụt rè liền dứt khoát đưa tay ra, một tay cô Kỷ nâng nàng lên thận lợi ngồi lên, không nghĩ nó lai cao như vậy tầm nhìn rất rộng.

  "Đi thôi." Đường Nghiên còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Du Thanh đã dùng hai tay kéo dây cương, ngựa bắt đầu tiến về phía trước, Đường Nghiên sợ tới mức thanh âm phát run, quá đột ngột rồi, nàng còn chưa có chuẩn bị xong.

  Mãi đến khi đi được một quãng đường dài, Đường Nghiên mới bình tĩnh lại, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ và phấn khích.

  "Thế nào, con ổn chứ?" Kỷ Du Thanh hỏi từ phía sau.

  Đường Nghiên gật đầu, cười nói: "Cưỡi ngựa rất thú vị."

  "Vậy chúng ta làm trò gì vui vẻ hơn đi." Nói xong, Kỷ Du Thanh dùng sức, con ngựa dưới người dường như đã nhận được mệnh lệnh, dựng lên vó ngựa bắt đầu run rẩy dữ dội. Tốc độ cực nhanh, khiến Đường Nghiên tim đập thình thịch, không thể bình tĩnh được.

  Bên tai gió thổi vù vù, ngoài tiếng gió Đường Nghiên còn nghe thấy được tiếng thở của cô Kỷ cực kỳ trêu trọc long nàng, tai nàng lập tức đỏ lên, cả tinh thần lẫn cơ thể nàng như có sự kích thích một loại cảm thụ quá mỹ diệu khiến nàng lập tức yêu cưỡi ngựa.

Cứ như vậy,Kỷ Du Thanh cưỡi ngựa vòng quanh thảo nguyên một hồi mới chậm lại, thong thả đi về.

  "Thế nào, vui chứ?" Kỷ Du Thanh cười hỏi.

  Đường Nghiên gật gật đầu: "Vui ạ, không ngờ cưỡi ngựa lại vui như vậy, mà sao cô Kỷ lại biết cưỡi ngựa thế?"

  "Lúc trẻ có hứng thú nên đã gia nhập câu lạc bộ cưỡi ngựa một thời gian." Kỷ Du Thanh trả lời.

  "Wow, cô Kỷ thật lợi hại!" Đường Nghiên như một cô bé giọng nói tràn đầy ngưỡng mộ.

  "Không có gì, chỉ cần con muốn, chăm chỉ học tập thì không khó." Kỷ Du Thanh cười nói.

  "Học cái này chắc chắn không hề rẻ..." Đường Nghiên vừa nghe đã cảm thấy mình phải bỏ ra rất nhiều tiền.

  "Con có muốn học không, quay lại Hoa Đô cô sẽ dẫn con đi thử xem." Kỷ Du Thanh hỏi

  Đường Nghiên cười từ chối:"Con không muốn" nàng không thể tùy tiện tiêu tiền của cô Kỷ được, nàng cũng có tự tôn của chính mình.

  Sau khi trở về, khoảnh khắc xuống lưng ngựa hai chân vừa chạm đất nàng cảm giác như hư ảo, đem ngựa trả lại chủ nhà Kỷ Du Thanh được mọi người khe cưỡi ngựa tốt không khác gì người bản địa khiến cô vui vẻ cười toe toét.

  Lúc này, Đường Nghiên nhận được một cuộc gọi video từ bạn cùng phòng oán hận ở quán trọ, ba cô gái trên màn hình tỏ ra bực bội, trách nàng đã quên mất bọn họ khi đi du sơn ngoạn thủy một mình, cũng không quên hỏi khi nào thì nàng quay trở lại.

  Đường Nghiên cảm thấy rất có lỗi, lập tức hứa hẹn buổi chiều sẽ quay lại quán trọ, nàng cũng rất tiếc nuối vì lần này quay lại quán trọ sẽ phải tiếp tục công việc với nhóm bạn mà không được đi chung với cô Kỷ nữa

  "Mọi người gọi trở về sao." Kỷ Du Thanh đi tới, suy đoán.

  Đường Nghiên cúp điện thoại, gật đầu.

  Tất nhiên, trên trang cá nhân của Đường Nghiên đang bị các bạn oán hận không thôi.

  Bên dưới là những bình luận của các bạn

  Hạ Tử Hàm là người đầu tiên:[! ! ! Bọn mình ở trong phòng ăn mì gói đợi cậu mà cậu lại đang đi chơi một mìn, Ôiiii thận đáng giận]

  Hàn Sảng: [Đường Nghiên, cậu nhanh chóng quay lại, nếu không đội trưởng sẽ phát điên, mình và Lục Uyển cũng không ngăn được.]

  Lục Uyển: [Phong cảnh đẹp quá, ảnh chụp cô Kỷ kia so với cậu còn trẻ hơn đó, hahahaha]

  Thẩm Du Âm: [ Ôi cặp tình nhân ~ cười xấu xa.jpg]

  Triệu Tiểu Vân: [gửi lời chúc tốt đẹp đến cậu~ Trái tim]

  ...

  Đường Nghiên sợ hãi, nhanh chóng nhắn tin riêng cho Tiểu Vân để xóa bình luận, tuy rằng cô Kỷ và đàn chị không cùng kết bạn trên trang cá nhân nên không thể thấy bình luận nhưng của Tiểu Vân thì cô Kỷ có thể thấy.

  Trùng hợp thế nào nàng ngẩng đầu lên lại thấy cô Kỷ đang nhìn điện thoại, nàng đang lo lắng đến nghiến răng nghiến lợi thì cô Kỷ cúi đầu nói đùa " bạn của con thật thú vị."

  Đường Nghiên: muốn chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.