"Con không mệt sao?" Kỷ Du Thanh nhẹ giọng hỏi.
Đường Nghiên sợ đến cứng đờ, nằm thẳng trên giường không dám động đậy, thanh âm yếu ớt nói: "Có chút..."
Sau đó nàng có thể cảm nhận được cô Kỷ đang nằm quay lưng với nàng bây giờ cũng nằm thẳng ra, hai người cùng nhìn về chum tối phía trên.
"Con có muốn nói cho cô biết lí do vì sao con không ngủ được không?"
Đường Nghiên hai tay nắm lấy góc chăn, do dự nói: "Con... trong đầu con bây giờ có rất nhiều thứ lộn xộn, cứ từng cái từng cái lại hiện ra nên con mới như vậy."
"Trẻ con ở độ tuổi này, đặc biệt là con gái đều như vậy, giống như cô vậy ở tuổi này rồi khi gặp phải chuyện gì thì đều thấy bỉnh thường không có chuyện gì có thể quấy nhiễu được." Kỷ Du Thanh nói
"Cô Kỷ, con..."
"Sao vậy?"
Đường Nghiên hít một hơi rồi lại không nói ra, nàng vẫn chưa có dũng khí để thẳng thắn với cô, nàng sợ bị từ chối, sợ những điều tốt đẹp bây giờ bị phá hư mất.
"Không có gì."
Nhìn thấy nàng như vậy, Kỷ Du Thanh liền đổi chủ đề: "Để cô kể cho con nghe chuyện giữa cô và gia đình này nhé."
"Được." Đường Nghiên vui vẻ đồng ý.
Trò chuyện đến cả giờ, cuối cùng Đường Nghiên cũng hiểu ra, nàng cũng thấy cô Kỷ thật thiện lương cứ làm việc tốt như vậy mà không cần ai biết đến, đúng là người nàng để ý rất đáng giá.
Khi họ đang trò chuyện, Đường Nghiên vô tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tim-dap-thinh-thich/3723791/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.