Trong nhà hàng xung quang đều là đèn pha lê, cửa sổ kính sát đất cùng với tiếng đàn violon, Triệu Tiểu Vân ngồi trên ghế không được tự nhiên vì cô chưa bao giờ tới một nơi sa hoa như thế này.
"Tại sao cô lại đưa tôi đến một nơi như thế này?"
Thẩm Du Âm vừa tức vừa cười: "Đến nhà hàng không để ăn cơm thì còn làm gì?"
Nhìn vào thực đơn được đẩy đến trước mặt, Triệu Tiểu Vân chỉ liếc nhìn đã nhận ra đây không phải là thứ mà người có khả năng tài chính như cô có thể mua được, tùy tiện gọi một món cùng một chai rượu đã bay mất cả tháng lương của cô rồi.
"Sao vậy, không có món nào hợp khẩu vị của cô à?" Thẩm Du Âm hai tay nâng cằm hỏi
Triệu Tiểu Vân cúi đầu nhìn thực đơn, thản nhiên nói: "Đắt quá."
Thẩm Du Âm nhếch môi cười: "Không sao đâu, đừng nghĩ đến việc tiết kiệm tiền cho tôi, Thẩm Du Âm tôi cái gì cũng thiếu chỉ tiền là không"
Triệu Tiểu Vân đóng thực đơn lại, đẩy lại cho Thẩm Du Âm, không khỏi tò mò hỏi: "Người như cô mà cũng có thứ không có sao?"
Cô hơi khó tưởng tượng.
Thẩm Du Âm tự giễu cười nói: "Còn rất nhiều, rất nhiều thứ mà cô không thể tưởng tượng được về tôi, cô nghĩ rằng trên đời này cứ có tiền là sẽ có tất cả sao kỳ thật không phải như vậy, tối nay cô ở với tôi đi tôi sẽ nói cho cô."
Thẩm Du Âm nói xong dừng một chút đánh giá xung quanh, trong nhà hàng đều có các cặp đôi hay gia đình, không hề có ai một mình,"mẹ tôi có tình nhân sau lưng ba tôi, đêm giao thừa thì ra ngoài với tình nhân rồi, ba tôi bị bệnh nặng thì có bác sĩ chăm sóc rồi, cơm tất niên chỉ còn mình tôi nên cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Triệu Tiểu Vân nghe xong chậc lưỡi " xem ra cô cũng quá thảm rồi."
"Mấy năm qua tôi cũng có vài mối tình, mối tình đầu của tôi là một người đàn ông lúc đó vừa mới yêu nhưng cũng không quá ba ngày liền chia tay vì tôi phát hiện, người đó quen tôi nhưng chỉ muốn ngủ với tôi."
Sau đó, Thẩm Du Âm nhếch môi cười "Tôi thích con gái, mối quan hệ đầu tiên của tôi với một cô gái là do tôi nói lời chia tay, vì tôi ngẫu nhiên nghe được cô ta quen tôi chỉ vì tôi có tiền."
"Chuyện gì xảy ra tiếp theo?" Triệu Tiểu Vân lắng nghe cẩn thận, cùng rất tò mò.
"Lần thứ hai với một cô gái khác, tôi đối với cô ấy rất tốt, mọi thứ cô ấy thích tôi đều đáp ứng nhưng cuối cùng cô ấy lại bỏ tôi để đến với một chàng trai khác".
Những lời nói vừa xấu hổ vừa đau đớn này lúc này được nói ra từ miệng Thẩm Du Âm một cách nhẹ nhàng như vậy, như thể thời gian đã thực sự làm mờ đi mọi vết thương.
Nếu là như vậy thật Triệu Tiểu Vân nghĩ rằng lúc đó chắc hẳn rất đau khổ.
"Những cái sau đa số đều như thế này, có cái là vì tiền, có cái chỉ để cho vui. Tôi không mở lòng với ai nữa lúc cô đơn thì tôi chỉ 419 hay gì đó, chắc cô sẽ thấy tôi là một người rất phóng đãng hay tùy tiện, nhưng thực chất tôi không phải người như vậy chỉ là chịu quá nhiều sự tổn thương nên tìm cách tự an ủi thôi."
"Còn bạn bè của cô thì sao?" Triệu Tiểu Vân hỏi nhỏ.
"Cô đang nói đến đám bạn ăn chơi của tôi à?" Thẩm Du Âm giễu cợt "nếu tôi hết tiền, họ nhất định sẽ rời bỏ tôi, trước đó tôi khá thích Đường Nghiên."
"Bởi vì tôi nghĩ em ấy là một cô gái rất đặc biệt, bằng cách nào đó, em ấy có nét hấp dẫn khiến người ta muốn đến gần hơn. Đáng tiếc, hình như em ấy không có cảm giác đó với tôi, hoặc có lẽ em ấy đã có người yêu rồi. ."
"Tôi nghĩ... Đường Nghiên có thể thích người khác giới. đương nhiên, đây chỉ là suy đoán nhỏ của tôi." Triệu Tiểu Vân lẩm bẩm. "Thật ra cô cũng không phải loại người khiến người ta chán ghét."
Thẩm Du Âm cười khúc khích, nhưng sau một giây lại dừng lại, "Đừng nói về tôi, hãy nói về cô đi, tại sao cô không về nhà đón năm mới?"
"Tôi nói ra không sợ cô chê cười, thực ra tôi đã nghỉ học từ sớm, mười lăm tuổi đã đi làm công ở phía Nam, trong nhà còn một em trai, đi làm tôi còn phải gửi tiền về nhà, nửa năm trước tôi giấu bố mẹ từ phía Nam đến Hoa Đô vì muốn tìm cuộc sống của chính mình. Một tuần trước tôi mới liên lạc nói mình sẽ về nhà, nào biết chưa nói được câu nào đã bị mẹ tôi chửi mắng rồi đòi tiền nên tôi quyết định hủy vé tàu không về nữa.
"Cô rất xuất sắc." Thẩm Du Âm bình luận: "Quả nhiên thế giới này là như thế, có tiền thì lo kiểu có tiền, không có tiền thì lo kiểu không có tiền."
Triệu Tiểu Vân gật đầu: "Làm người thật khó, sống lại càng khó."
"Vì khó khăn của chúng ta, cạn ly." Thẩm Du Âm rót đầy hai chén rượu nâng ly
*
Kỷ Du Thanh buổi tối nấu một bàn đầy đồ ăn, nhưng khẩu phần mỗi món không lớn, bảo đảm ăn không hết sẽ không lãng phí.
Đường Nghiên, mẹ của Kỷ Du Thanh, ba người mỗi người ngồi cùng một phương hướng, bà cụ ăn uống rất ngon miệng, hình như rất quen thuộc với mùi vị này sau khi ăn xong hai bát cơm lớn, bà ngồi lên ghế vuốt cái bụng của mình vì ăn no
"Giống như một đứa trẻ~" Đường Nghiên mỉm cười.
"Đúng vậy," Kỷ Du Thanh khóe mắt lộ ra nụ cười vui vẻ, "Tục ngữ nói, trong nhà có một người già, giống như có một bảo bối."
"Vậy thì ăn nhiều một chút, đừng để thừa." Kỷ Du Thanh lại gắp thêm cho nàng một miếng sườn chua ngọt.
"Cô Kỷ, cô cũng ăn đi." Đường Nghiên giúp cô gắp thịt chua ngọt lên.
"Được." Kỷ Du Thanh mỉm cười bưng bát lên không khách khí mà ăn miếng sườn Đường Nghiên vừa gắp cho, không quên tự phê bình nói: " Có vể hơi chua, chắc lúc nấu cho ít đường."
Đường Nghiên vội vàng lắc đầu thổi rắm cầu vồng, "Không chua, không chua, con thấy vừa, con thích ăn chua." Nói xong nàng gắp mấy miếng nhét hết vào miệng hai má phồng to.
Kỷ Du Thanh bị nàng chọc cười: "Chỉ con mới làm cô vui như vậy."
Dù sao thời gian nghỉ ngơi của bà cụ cũng không giống người bình thường nên vừa ăn xong chưa kịp dọn dẹp thì hai người đã cùng nhau tắm rửa cho bà cụ, cho bà uống thuốc, sau đó cho bà đi ngủ, bình thường những việc này một mình Kỷ Du Thanh rất khó làm được, may mắn hôm nay có Đường Nghiên hỗ trợ rất nhanh đã xong việc, bà cụ đã ngủ Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng đóng cửa phòng, thở ra một hơi.
Lúc này đã là mười giờ tối.
Đến phòng khách, đã thấy Đường Nghiên rửa xong đống bát, đang lau bàn cô kinh ngạc nói: "Nghiên Nghiên, nhanh như vậy đã dọn dẹp xong rồi sao?"
"Vâng" Đường Nghiên ngước mắt lên, mỉm cười với cô.
"Đúng là người trẻ tuổi làm việc gì cũng nhanh." Kỷ Du Thanh thở dài vừa nói vừa đấm đấm vào cái lưng của mình.
Đường Nghiên thấy vậy, vội vàng khẩn trương hỏi: "Cô Kỷ, thắt lưng cô khó chịu sao?"
"Có vẻ như nó trượt một chút."
"Để con bóp cho!" Đường Nghiên không nói một lời, bỏ công việc trên tay xuống, chạy tới đứng phía sau Kỷ Du Thanh, dùng hai tay ấn bóp lưng cho cô, cơn đau dường như đã giảm bớt.
Xoa bóp một lúc Kỷ Du Thanh đột nhiên nói: "Nghiên Nghiên, vào phòng cô, cô có đồ cho con."
"Vâng!" Đường Nghiên đứng lên theo sát bước chân cô.
Kỷ Du Thanh vào phòng, mở tủ, lấy ra một cái túi mua sắm lớn, từ trong túi mua sắm lấy ra một chiếc áo khoác gấp gọn gàng, mới tinh, sau đó đưa cho Đường Nghiên, "năm mới phải mặc quần áo mới, ngày mai mùng một mặc cái này nhé."
Đường Nghiên cúi đầu nhìn bộ quần áo trong tay mình, không biết nên diễn tả nội tâm như thế nào. Cô Kỷ luôn chăm sóc nàng cẩn thận luôn khiến nàng cảm động như vậy, nàng rì rầm nói: " Con vẫn chưa chuẩn bị quà gì cho cô Kỷ."
"Cô Kỷ không càn con chuẩn bị gì cả đứa nhỏ ngốc này, cô thích sẽ tự mụa được, sắp mười hai giờ rồi cô đưa con đến một nơi."
Ngồi trong xe, Đường Nghiên tò mò hỏi: "Đi đâu vậy ạ?"
Kỷ Du Thanh khởi động xe nói: " Ở quảng trường cuối năm sẽ tập trung ở đấy để xem bắn pháo hoa."
Thì ra là vậy Đường Nghiên lại hỏi: "Cô Kỷ hàng năm đều đi à?"
Kỷ Du Thanh thất vọng lắc đầu, "Những năm trước cô không đi vì chỉ có một mình, nhưng năm nay cô có con làm bạn rồi."
Thật khó để tìm được chỗ đậu xe, Kỷ Du Thanh trở Đường Nghiên khắp cả phố vài vòng trước khi may mắn lấy được chỗ có một chiếc xe vừa rời đi.
Đỗ xe xong, hai người đi về phía quảng trường, đúng như lời cô Kỷ nói rất rất đông người, còn có vài đứa trẻ trượt băng trên mặt hồ đóng băng giữa quảng trường, cũng có vài người tranh thủ buôn bán thêm . Kỷ Du Thanh một lần nữa chủ động dắt tay Đường Nghiên tâm tình có chút kích động nói " đi theo cô, cô có một chỗ tuyệt đỉnh để có thể xem pháo hoa."
Đường Nghiên tiến lên một bước, hơi loạng choạng, phải mất một lúc mới phản ứng được. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cô Kỷ kích động vui vẻ như vậy.
Hóa ra nơi cô đang nói đến là trên cây cầu giữa hồ, dựa vào lan can nhìn về phía xa, một bên là hàng nghìn bóng đèn của các tòa nhà cao tầng, một bên là hồ nước dường như là vô tận.
"Pháo hoa sẽ bắt đầu từ bên kia." Kỷ Du Thanh đưa tay ra chỉ.
11h59, chuông đếm ngược năm mới bắt đầu vang lên, những người vốn ồn ào trước đó cũng dừng lại để cùng nhau đếm một cách có trật tự.
"Mười, chín, tám...ba, hai, một."
"bùm!"
Pháo hoa bên kia được đốt đúng giờ nở rộ trên bầu trời, dường như chiếu sáng một nửa bầu trời.
Đường Nghiên lén nhìn khuôn mặt bên cạnh của cô Kỷ, nụ cười của cô ấy thật đẹp, thật xinh đẹp, như mọi khi sinh động nhất vẫn là chiếc lúm đồng tiền.
"Nghiên Nghiên."
"Vâng?"
Kỷ Du Thanh quay đầu lại, khóe mắt cong lên, hai má không hiểu sao có chút phiếm hồng "chúc mừng năm mới."
Trong lòng Đường Nghiên trong chốc lát như bị đánh trúng, một giây kia có chút bất đồng với cô Kỷ của mọi hôm, nhất là ánh mắt cô nhìn nàng vừa nãy.
Giọng nói của nàng trở nên khàn khàn, đột nhiên mất đi giọng nói sau, khi cố gắng một lúc nàng hơi mở miệng đáp lại: "Chúc mừng năm mới."
Lúc này Kỷ Du Thanh đã nhìn về phía xa, hai tay vịn vào lan can, nhưng vẫn nói với nàng: "Sau này, cô hy vọng con sẽ hạnh phúc."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]