Chương trước
Chương sau
  Trước đó Đường Nghiên và Tiểu Vân hẹn là một quán lẩu băng truyền ở Tây Hoa, Đường Nghiên tới trước đang đứng ở cửa đợi Tiểu Vân, bên ngoài rất lạnh khiến mặt nàng ửng đỏ, hai tay đút túi cả người co ro đứng một góc.

  Phải đến mười phút sau mới thấy Triệu Tiểu Vân chạy về phía nàng "để cậu đợi lâu rồi, mình bị trễ xe."

  "Không sao đâu, cũng không lâu lắm."

  "Cậu vừa nói qua điện thoại là muốn đi đâu?" Triệu Tiểu Vân hỏi.

  "Mình không biết, học tỷ chỉ cho mình địa chỉ." Đường Nghiên mở lịch sử trò chuyện trên điện thoại nhấn vào vị trí.

  "Mình đi cùng có vẻ không tốt lắm, nếu không chúng ta hẹn hôm khác, cậu cứ đi trước đi..." Triệu Tiểu Vân do dự.

  "Không sao đâu, coi như mình dẫn cậu đi gặp them vài người bạn, học tỷ cũng không tệ lắm, lúc trước còn giúp mình đánh Đường Á Văn đó."

  Vô tình nhắc tới chuyện này, Triệu Tiểu Vân tỏ ra rất có hứng thú, "Ồ, khi nào?"

  Ngồi trên xe, Đường Nghiên kể lại toàn bộ câu chuyện, Triệu Tiểu Vân nghe xong rất hưng phấn: "Vậy thì cô ấy ngầu quá, cứ như nữ anh hùng võ lâm vậy."

  "Học tỷ rất hòa đồng, rất dễ kết bạn." Đường Nghiên cười nói.

  Triệu Tiểu Vân một mực mong chờ, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng sẽ là người đó.

  Địa điểm tổ chức liên hoan cũng là một nhà hàng lẩu, nhưng so với nơi hai người đã hẹn trước đó thì cao cấp hơn rất nhiều.

  Thời tiết se lạnh, ai cũng thích ăn lẩu, vừa náo nhiệt vừa ấm áp.

  Đường Nghiên vốn tưởng rằng ở đó sẽ có rất nhiều người như mọi khi, không ngờ khi đến địa điểm, nàng chỉ nhìn thấy Thẩm Du Âm ngồi một mình trước nồi lẩu.

  Triệu Tiểu Vân đi theo Đường Nghiên, trước tiên nhìn thấy người này, trong lòng nàng còn đang lẩm bẩm, tại sao thế giới này nhỏ bé như vậy, nhưng giây tiếp theo Đường Nghiên liền bước tới chào hỏi: "Học Tỷ! "

  Triệu Tiểu Vân cứng đờ tại chỗ, đầu óc choáng váng.

  Cô còn chưa kịp hỏi Đường Nghiên thì sự việc đã ở trước mặt cô.

  "Hai người đến rồi" Thẩm Du Âm đứng dậy, khi nhìn thấy Triệu Tiểu Vân, phản ứng của cô cũng không khác gì Tiểu Vân, nụ cười lập tức cứng lại, khóe miệng giật giật, lộ ra vẻ mặt khó tin.

  "Học tỷ đây là bạn thân của em Triệu Tiểu Vân" Đường Nghiên không biết giữa hai người có chuyện gì thành thật giới thiệu hai người với nhau " Tiểu Vân đây là học tỷ của mình Thẩm Du Âm."

  Giới thiệu xong, hai người vẫn nhìn nhau không nói gì.

  Đường Nghiên ở chỗ đó cảm thấy có chút xấu hổ, nhịn không được hỏi: "hai người làm sao vậy?"

  Có lẽ nhận thấy được sự xấu hổ, chính Triệu Tiểu Vân là người chủ động phá vỡ tình thế, cô mỉm cười vẫy tay: "Xin chào..."

  Phản ứng tiếp theo của Thẩm Du Âm cũng khá bình tĩnh, cô khẽ gật đầu, "Mọi người ngồi xuống, ngồi xuống đi, lẩu đã sôi rồi."

  Đường Nghiên liếc nhìn Tiểu Vân rồi ngồi xuống cạnh cô: "Học Tỷ, hôm nay chỉ có chúng ta thôi sao?"

  Thẩm Du Âm ngước mắt lên, đột nhiên cười toe toét: "Đúng vậy, nếu không, em nghĩ còn có ai tới?"

  Đường Nghiên ngẩn người cuống quýt đáp: "Em còn tưởng rằng sẽ có thành viên khác của câu lạc bộ..."

  "Hôm nay chị mời em đi ăn tối, không liên quan gì đến bọn họ." Thẩm Du Âm bình tĩnh nói.

  Triệu Tiểu Vân im lặng ngồi đó, cúi đầu nghe những lời này, nghĩ thầm những việc này không liên quan đến mình, sao cô lại đến đây chứ, sớm biết thế này... quá xấu hổ rồi.

  "Bảo bạn của em ăm đi, muốn gì cứ gọi tự nhiên đi." Thẩm Du Âm nói.

  "Tiểu Vân." Đường Nghiên gọi cô một tiếng.

  Triệu Tiểu Vân vội vàng gật đầu, sợ có chuyện gì sẽ nhắc đến cô lần nữa.

  Nhận thấy bầu không khí có chút khó xử, Thẩm Du Âm chủ động mở miệng lần nữa: "Muốn uống một chút không?"

  Đường Nghiên liên tục xua tay, cười từ chối: "Em không uống được, uống nước là được rồi, Tiểu Vân cậu thì sao?"

  "A, mình?" Triệu Tiểu Vân đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ đã trả lời: "Mình có thể uống."

  "Được rồi!" Thẩm Du Âm gọi người phục vụ gọi một ly nước trái cây và hai chai rượu.

  Tửu lượng của Tiểu Vân quả thực rất tốt do mấy năm ở ngoài sinh sống mà luyện được. Đường Nghiên không lo lắng, nhưng có điều nàng không rõ, tối nay mang Tiểu Vân đi ăn cùng học tỷ là chuyện tốt hay xấu nữa.

  Bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, mọi chuyện dường như đang phát triển theo một hướng không thể kiểm soát và không ngờ tới.

  Sau khi uống hai ly rượu, Tiểu Vân cả người thoải mái hơn, không còn kiềm chế như lúc ban đầu nữa, hai người lúc đầu không nói câu nào mà bây giờ lại nói chuyện như đã gặp nhau trước đó. Từ cách hai người nói chuyện Đường Nghiên có thể loáng thoáng nghe được hai người này đã từng gặp nhau, nhưng tối nay không thích hợp để nàng hỏi chuyện, nàng chỉ im lặng uống nước trái cây và ăn đồ ăn.

  Hiếm khi thấy họ trò chuyện vui vẻ như vậy, tảng đá trong lòng Đường Nghiên cũng được hạ xuống.

 Bữa tối đã diễn ra được khoảng một tiếng thì Đường Nghiên nhận được tin nhắn WeChat từ cô Kỷ.

  Cô Kỷ: [Con vẫn đang ăn à, khi nào thì con về, có cần cô đón không?]

  Đường Nghiên cúi nhăn lại: [Không cần đâu ạ, quãng đường không xa lắm, lát nữa con có thể tự mình bắt xe về.]

  Cô Kỷ: [Được rồi, lát trở về nếu bắt xe không tiện thì gọi cho cô.]

  Đường Nghiên: [Vâng.]

  Trả lời tin nhắn xong, nàng lặng lẽ cất điện thoại đi khi ngẩng đầu lên, hai chai rượu trên bàn đã tới đáy, hai người kia vì uống rượu mà mặt đã đỏ bừng đang tán gẫu với nhau bộ dáng rất thân thiết.

  Thẩm Du Âm hét gọi thêm hai bình rượu, nhưng Đường Nghiên biết nàng không thể để bọn họ uống như vậy, nếu không tối nay sẽ không kết thúc được, nàng vội vàng ngăn cản phục vụ khẽ nói với người phục vụ : " không cần, hai người họ uống nhiều rồi."

  "Sao mà vẫn chưa có rượu vậy?" Thẩm Du Âm nằm trên mép bàn, lẩm bẩm như một đứa trẻ.

  "Người phục vụ có thể ngủ quên rồi." Triệu Tiểu Vân say rượu cũng hồ đồ nói chuyện với cô, ngược lại là Đường Nghiên thấy mình như không cùng thế giới với hai người này.

  Cuối cùng, Đường Nghiên là người thanh toán cho bữa tối nay, nàng đã rất sốc khi nhìn thấy hóa đơn, thứ đắt nhất chính là hai chai rượu chiếm nửa hóa đơn, may mấy hôm trước cô Kỷ có chuyển cho nàng năm nghìn tệ nếu không thì tối nay nàng không biết phải làm sao nữa.

  Thanh toán xong, thật vất vả mới đem được hai con ma men ra ngoài, Thẩm Du Âm khoác vai Tiểu vân nói lời say, " nhà tôi có rượu ủ lâu năm, còn có rượu nữ nhi hồng hàng thật giá thật, có muốn đến nhà tôi uống tiếp không."

  "Được được..."

  Thẩm Du Âm tự mình lái xe tới, cô mơ hồ lấy chìa khóa từ trong túi ra ấn một cái, một chiếc xe trước cửa quán bíp bíp sáng đèn, Đường Nghiên vội chạy đến ngăn cản: " Học tỷ chị như vậy không thể lái xe, để em gọi người lái thay."

  Đường Nghiên giật lấy chìa khóa xe từ tay cô, như thế này mà lái xe sẽ gây ra họa lớn mất.

  "Tôi có thể lái xe, tôi có thể lái xe, tại sao cô ấy không cho tôi lái xe." Thẩm Du Âm say rượu tố cáo Đường Nghiên đang đứng đó nói chuyện điện thoại với Tiểu Vân

  Triệu Tiểu Vân cũng nghiêng người phụ họa: "Chính là... chúng ta không có say."

  "Được rồi được rồi, làm phiền anh." Đường Nghiên đã liên hệ với dịch vụ lái xe, nàng rất yên tâm.

  Chưa đầy mười phút, đối phương đã đạp xe tới, tài xế cẩn thận gấp chiếc xe điện lại, bỏ vào cốp xe của Thẩm Du Âm, Đường Nghiên đưa chìa khóa xe cho người đó, nhưng nàng không biết Thẩm Du Âm ở đâu, hỏi cô thì cô cũng mơ hồ nói không nên lời gì cả.

  Trong khi chờ đợi, Thẩm Du Âm đã mở cửa ghế sau bước vào, Triệu Tiểu Vân vào theo rồi báo địa chỉ phòng thuê của mình cho tài xế. Hai người trong xe thúc giục tài xế mau lái xe còn Đường Nghiên thì đang hỏi các thành viên trong câu lạc bộ địa chỉ nhà học tỷ.

  Mặt khác, nàng còn phải thuyết phục Tiểu Vân xuống xe để nàng đưa cô về, nhưng Tiểu Vân sống chết không chịu xuống làm Đường Nghiên xấu hổ không thôi.

  Tài xế chống khuỷu tay lên cửa sổ xe nói"không sao đâu, tôi sẽ đi thêm một chuyến đưa cả hai người về."

  "Chỉ có thể như vậy, làm phiền anh rồi" cuối cùng cũng lấy được địa chỉ nhà Thẩm Du Âm, nàng đưa địa chỉ cho tài xế, chìn chiếc xe lăn bánh rời khỏi tầm mắt nàng.

  Không biết tại sao trong lòng nàng thấy có chút lấn cấn, để họ về như vậy có ổn không?

  Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

  Sau khi xử lí xong mọi việc, Đường Nghiên thật sự hoảng sợ khi nhìn đến thời gian vậy mà đã mười hai giờ, xe bus chắc chắn đã không còn, chỉ có thể gọi xe tới.

  Đúng lúc này, cô Kỷ gọi điện tới, vậy mà cô vẫn chưa ngủ.

  "Vâng, cô Kỷ..."

  "Con ở đâu."

  Đường Nghiên báo chi tiết vị trí mình đứng.

  Kỷ Du Thanh không có chậm trễ, đơn giản nói: "Đợi ở đó, cô tới đón con ngay."

  Đường Nghiên rốt cuộc không từ chối nữa, lúc này nếu từ chối lần nữa sợ rằng nàng sẽ gặp rắc rối với cô Kỷ mất.

  Mười phút sau, xe của cô Kỷ xuất hiện trước mặt Đường Nghiên, cô mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, "chỉ có một mình con sao, Tiểu Vân đâu?"

  "Tiểu Vân đã về trước rồi." Nàng ấp úng đáp.

  "Được rồi, lên xe nhanh lên."

  Đường Nghiên ngồi lên xe không dám nói gì, nàng đã nghĩ rằng cô Kỷ sẽ trách nàng vì đi ăn tồi về muộn, nhưng suốt dọc đường cô không hề nói gì cả chỉ chuyên tâm lái xe.

  Lúc này, Đường Nghiên nhận được cuộc gọi từ tài xế, nàng nhanh chóng bắt máy.

  "Cô Đường, tôi bên này... có chút phiền toái."

  Nghe vậy, trong lòng Đường Nghiên bỗng nhiên giật thót: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

  Tài xế đang đứng ở tầng dưới của một khu chung cư cũ, gọi điện cho Đường Yên: "Là thế này, vốn là tôi định đưa cô Triệu về, không ngờ cô Thẩm cũng xuống xe theo, bây giờ hai người đó vào cùng một chỗ nhốt tôi bên ngoài rồi, tôi không biết nên làm thế nào nên mới gọi điện cho cô, có lẽ tôi khong thể đưa cô Thẩm về nhà được."

  Trong lòng Đường Nghiên như lượn siêu tốc "Được rồi, không sao đâu, cảm ơn anh, làm phiền rồi."

  Cúp điện thoại sau, Kỷ Du Thanh liếc nàng một cái, "Sao vậy?"

  Đường Nghiên lắc đầu, "Không... không sao đâu, Tiểu Vân đã đến nhà an toàn thôi ạ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.