Chương trước
Chương sau
Kỷ Du Thanh ngồi ở trên ghế cao trước quầy bar trong phòng khách, trên tay cầm ly cocktail, tay kia cầm điện thoại di động nói:"Ổn lắm, con chưa ngủ à?"

  Giọng nói của cô Kỷ vang lên trong điện thoại tràn đầy cuốn hút cùng hư ảo, rồi biến thành một quả cầu dịu dàng ngay lập tức bao trùm lấy trái tim Đường Nghiên, nhịp đập càng lúc càng nhanh, Đường Nghiên theo bản năng nâng tay che ngực làm cho chính mình khôi phục lại bình tĩnh tránh để cô Kỷ phát hiện ra tiểu tâm tư của mình.

  "Vẫn chưa ạ, vẫn còn nhiều thứ của mấy ngày qua cần xem lại."

  Kỷ Du Thanh nâng ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, mùi rượu ngọt ngào không quá nồng tràn ngập khoang miệng,"nhớ nghỉ ngơi sớm."

  "Vâng" Đường Nghiên đáp lại, điện thoại lại rơi vào im lặng, nàng lại nghĩ tới điều gì đó vội vàng nói tới " cô Kỷ, chân của cô chưa khỏi, cô ở nhà phải thật cẩn thận."

  Kỷ Du Thanh cười nói: " Cô biết rồi, con vì lo lắng nên mới gọi điện cho cô à."

  "Vâng... vâng" Đường Nghiên ở đầu bên kia của điện thoại liền đỏ mặt.

  "Cô không sao, con đừng lo lắng, cô Kỷ của con chưa đến mức không thể tự làm mà cần người hộ trợ mọi lúc, con ở trường cố gắng học tốt những cái khác không cần lo, thiếu hay cần cái gì thì gọi điện hoặc nhắn cho cô, cô sẽ sắp xếp cho con."

  Đường Nghiên cắn môi dưới, trong lòng đặc biệt khó chịu, tình huống này rồi, cô Kỷ vẫn đang nghĩ cho nàng, mà nàng hiện tại lại chẳng thể làm được gì, ngay cả việc hằng ngày ở cùng chăm sóc cô cũng không làm được, trong lòng có cảm động lại tự trách.

  "Cô Kỷ, cô cũng nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, thời gian này đừng vội làm việc, chăm sóc thân thể vẫn là quan trọng nhất."

  Đầu bên kia của điện thoại truyền đến một trận cười to, " đứa nhỏ này, như thế nào mà con lại giống Bội Văn như vậy, cô biết TỰ-CHĂM-SÓC bản thân là như thế nào, mấy người đừng lo lắng quá như vậy."

  Đường Nghiên mím môi, cảm thấy có chút khó chịu, nàng không cách nào biểu đạt được tình cảm trong lòng, đối phương cũng không hiểu được, loại cảm giác che giấu tình cảm này thật khổ sở.

  Có lẽ cô Kỷ chẳng thể hiểu được, mà cô có lẽ cũng không nghĩ như vậy và cô cũng không nghĩ đến cô bé mà cô chăm sóc lại có ý nghĩ như vậy với mình......

Mỗi khi Đường Nghiên nghĩ như vậy nàng đều cảm thấy thật không tốt.

  "Được rồi được rồi..." Đường Nghiên vừa cầm điện thoại vừa lầm rầm rồi nhanh chóng nói thêm: " Cô nghỉ ngơi sớm đi, con cũng đi tắm rửa."

  "Ừ, bye-bye."

  "bye-bye"Đường Nghiên miễn cưỡng cúp điện thoại, nàng ngơ ngác nhìn màn hình hồi lâu.

  Kỷ Du Thanh đặt điện thoại di động lên quầy bar, tắt màn hình, sau đó cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

  Một lúc sau, ly rượu đã cạn đáy, Kỷ Du Thanh lắc lắc rồi đặt ly xuống, thật cẩn thận bước xuống từ ghế cao, cầm chiếc nạng ở bên cạnh, chậm rãi từng bước tiến về phía trước, cho đến khi dừng lại trước công tắc đèn trong phòng khách, đưa tay ấn vào, ánh sáng đột nhiên biến mất, chỉ còn lại ánh sáng trong phòng ngủ.

  Kỷ Du Thanh tiếp tục chống nạng đi từng bước về phía trước, tiến vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, một chân không tiện nên làm cái gì cũng không dễ dàng như trước, nhất là lúc tắm rửa vừa để không bị ngã vừa làm thế nào không để chân dính nước.

  Nhưng suy cho cùng cô vẫn là người có tự trọng cao, cô không muốn nói hay thể hiện ra những đau khổ của mình, cô thà một mình chịu đựng còn hơn là để người khác biết lúc này cô chán nản như thế nào.

  Cô mất gần hai giờ để tắm, bao gồm dọn dẹp phòng tắm, mặc áo ngủ rồi chống gậy bước ra ngoài, ngay khi nằm trên giường, cô cảm thấy toàn bộ cơ thể và tâm trí mình được phóng thích.

  Kỷ Du Thanh trở mình nằm nghiêng, tình cờ nhìn thấy khung ảnh trên bàn đầu giường, cô đưa tay cầm lên, trong khung hình là cô và mẹ chụp cùng nhau mười năm trước, mẹ cô lúc đấy khuôn mặt còn rõ tươi cười không như hiện tại bà già nua. Lúc đó là bà chưa có bị bệnh, mà cô thì đã có tiền giúp bà giải thoát khỏi ngôi nhà đó, khi ấy chiều nào đi làm về cũng được những bữa cơm nóng hổi chính tay bà nấu.

  Nghĩ đến đây, Kỷ Du Thanh cảm thấy một trận chua xót, người tốt đẹp như vậy lại sịnh bệnh, cô đem khung ảnh gắt gao ôm trong ngực, bác sĩ năm đó chẩn đoán nói với cô đó là bệnh người già, sẽ không sống được quá lâu.

  Bởi vì trong khoảng thời gian này cô gặp tai nạn, không thể đến thăm bà cụ, Kỷ Du Thanh thật không biết sau này cô còn có bao nhiêu cơ hội, nếu như một ngày nào đó bà cụ thật sự rời đi, chính cô liền cô độc một người trên cõi đời này.

  Đường Nghiên tắm xong liền đi ngủ, giường trong ký túc xá nhìn chung đều nhỏ, lật qua lật lại, phát ra tiếng động lớn. Hạ Tử Hàm ở giường đối diện đang đắp mặt nạ, nhịn không được hỏi nàng: "Đường Nghiên cậu làm gì mà lăn qua lộn lại vậy, có tâm sự sao?"

  Đường Nghiên còn chưa kịp trả lời, Hàn Sảng ở giường bên cạnh đã nói đùa: " Không phải là cậu đang yêu đương chứ?"

  "Có thể nha, nhưng cô gái yêu đương thì buổi tối thường khó ngủ nh" Hạ Tử Hàm phụ họa.

  "Không phải đâu" Đường Nghiên ngồi dậy phủ nhận, trực tiếp rời giường lấy bình nước uống một ngụm thật to.

  "Nói đến, ký túc xá của chúng ta có không ít người độc thân mà cũng sắp đến lễ độc thân rồi, chẳng lẽ không có cơ hội thoát kiếp độc thân sao?" Hạ Tử Hàm nói.

  "Mình cũng thật đen đủi, đi tỏ tình với một người khóa trên, cuối cùng người ta chê mình còn nhỏ" Hàn Sảng bĩu môi.

  Hạ Tử Hàm lập tức cười xấu xa nói: "Quá nhỏ a~~"

  "Nhìn xem cậu đang suy nghĩ chỗ nào, nhỏ thì cũng chỉ có ba tuổi thôi, mình thấy tám phần là lấy cớ" Hàn Sảng nói.

  "Cậu lại làm quen đàn anh khóa cuối sao, chẳng trách. Người ta còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, làm sao có thể rảnh rỗi mà cùng với tiểu học muội nói chuyện yêu đương chứ, mà kể cả có đáp ứng cậu thì đến sang năm tốt nghiệp cũng phải chia tay thôi", một người bạn cùng phòng khác Lục Uyển nói.

  "Chẳng qua mình hơi hèn thôi, làm sao cậu biết được mình có giữ được người hay không chứ?" Hàn Sảng phản bác.

  Lục Uyển vuốt thẳng chăn bông, mỉm cười đáp: " Cậu xem bây giờ người ta từ chối cậu rồi đến cơ hội tìm hiểu cũng không cho cậu thì bây giờ cậu nói cái gì cụng vô dụng."

  "Ở đây có mỗi cậu là ó người yêu, đương nhiên sẽ không sốt ruột cho nên đừng ở đây mà nói lời châm chọc." Hàn Sảng đanh giọng nói.

  "Cho nên, cậu phải tìm người yêu càng sớm càng tốt, mặc dù nói đại học là thời gian tự do thoải mái nhưng xung quanh đều là hoa có chủ, giống mình vậy đều nắm chắc từ trung học rồi."

  Nghe hai người nói chuyện, Hạ Tử Hàm không khỏi chuyển chủ đề sang Đường Nghiên, "này, Đường Nghiên, hồi cấp ba cậu có quan hệ tình cảm với ai không?"

  Đường Nghiên đang uống nước suýt chút nữa bị sặc, sửng sốt một chút rồi quay người lại "cậu đang nói đến yêu sớm hả? ... không có."

  Đường Nghiên chỉ lo học tập, làm sao có thời gian nói chuyện yêu đương, nếu không bằng với điều kiện của nàng thì làm sao có thể thi đỗ vào Thanh Hoa được.

  "A, thật đáng tiếc, hồi cấp ba mặc dù mình không biết nhiều về việc hẹn hò, nhưng đó là một kỷ niệm rất quý giá." Hạ Tử Hàm cảm khái, lại nghĩ đến mối tình đầu, trên mặt liền lộ ra xuân tâm nhộn nhạo . "Lại nói, Đường Nghiên, còn chưa biết cậu thích kiểu con trai thế nào, nói cho bọn mình một chút xem."

  Lúc này Đường Nghiên đang muốn leo lên giường, thân thể cứng ngắc, khóe miệng giật giật, có chút xấu hổ: "Vấn đề này mình còn chưa nghĩ tới."

  Hàn Sảng ở giường bên cạnh đi tới, ghé xuống gần gối Đường Nghiên:"Ở đây mình quen biết khá nhiều, chỉ cần cậu nói ra loại cậu thích chắc chắn mình sẽ tìm được."

  Đường Nghiên leo lên giường, thật ra nàng rất cảm kích mọi người nhiệt tình như vậy, nhưng trong lòng nàng đã có cô Kỷ rồi.

  "Không cần, không cần tạm thời mình chưa muốn yêu đương." Đường Nghiên từ chối đối phương.

  Hàn Sảng trên mặt lộ ra thất vọng, "thật đáng tiếc, đại học nhất định phải yêu một lần, mới có thể thanh xuân không uổng phí, sau này bước vào xã hội rồi thì rất khó có được tình yêu trong sáng như vậy."

  "Thật ra mình có người tôi thích rồi!" Đường Nghiên chủ động nói: "Nhưng cô ấy thật ưu tú, cho nên mình cũng muốn ưu tú và xuất sắc như vậy, sau đó sẽ theo đuổi."

  Hạ Tử Hàm ngửi thấy mùi buôn chuyện, hưng phấn nhìn nàng từ xa: "Là ai? mình biết không hay là học trường khác?"

Đường Nghiên có chút đỏ mặt, lắc đầu: "Cô ấy không còn là học sinh nữa, lớn tuổi hơn tôi, lại đang đi làm."

  "Đường Nghiên, cậu không phải đi thích kiểu ông chú đó chứ? mình nói cho cậu biết, cậu phải cẩn thận, đừng để bị lừa." Lục Uyển nghe xong chen vào một câu.

Đúng vậy, đúng vậy bây giờ đầy tin mấy ông chú đi lừa ữ sinh các thứ, rồi đem người ta có bầu mới phát hiện ra là đã có gia đình rồi đó." Hàn Sảng nói thêm.

Đường Nghiên rũ mắt xuống, xấu hổ cười: "Cô ấy sẽ không lừa dối mình."

  Hạ Tử Hàm ở trên giường đối diện tặc lưỡi lắc đầu, "Xong rồi, xong rồi, xong rồi, Đường Nghiên, không lẽ cậu thực sự thích kiểu đàn ông có gia đình như vậy à, không nên đâu dừng lại đi."

  Đường Nghiên mặc dù biết mình không cùng tần số nói chuyện với mọi người, nhưng vẫn vui vẻ chia sẻ chuyện tình thầm mến của mình, trong lòng cảm cũng có cảm giác mặt đổ tim đập: "Cô ấy không phải, hiện tại cô ấy còn độc thân, chưa kết hôn."

  "Độc thân... cũng có thể nhỉ, nhưng cậu nhất định phải cẩn thận, đừng để bị lừa." Hạ Tử Hàm cảnh báo.

  Đường Nghiên mỉm cười gật đầu, như một thiếu nữ mùa xuân chìm đắm trong tình yêu, thật ra nếu bị cô Kỷ lừa nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.