Tháng ngày ở bệnh viện rất tẻ nhạt, bởi vì không nhìn thấy, cho nên An Cẩn chỉ có thể dùng lỗ tai nghe. Nhưng mà dần dần, An Cẩn phát hiện một chuyện, trí nhớ của nàng hình như, hình như đang từng chút từng chút biến mất.
Sẽ phát hiện, là bởi vì nàng bắt đầu nhớ không rõ Lam Mạt Lê rời đi bao lâu, nhớ không rõ thanh âm của mỗi người, nhớ không rõ người nhà của nàng có ai, nhớ không rõ.. Trong trí nhớ của nàng nên có cái gì..
An Cẩn rõ ràng cảm giác được, ký ức từng chút từng chút giống như cát chảy, trôi đi. Không cách nào đưa tay bắt chặt lấy.. Nàng nên cảm thấy hoang mang, dù sao ký ức của nàng, ký ức quan trọng nhất của nàng, thì phải chậm rãi biến mất rồi.
Kể cả Lam Mạt Lê con người này.. Sự tồn tại của cô..
Nhưng nàng không có, không có hoang mang, nàng chỉ là cười, nếu như Lam Mạt Lê ở đây, cô nhất định sẽ nhìn hiểu nụ cười này của nàng, bởi vì đó là một nụ cười xuất hiện thường xuyên nhất khi An Cẩn cho tới nay đối mặt cô.
Nụ cười tự giễu.
Lam Mạt Lê, ngay cả trời cao cũng đứng bên chị đó.. chị không thích hai mắt em nhìn thấu lòng người, cho nên ông ấy để em mất đi ánh sáng.. chị không thích em luôn dây dưa với chị, cho nên ông ấy cướp đi trí nhớ của em.. chị xem, đợi sau khi chị trở về.. thì sẽ không có sự xuất hiện của em nữa.. Thật tốt a..
Cười rồi cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-the-than/2643405/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.