Tôi mất đi ký ức, mất đi ánh sáng, tôi cho rằng tôi vẫn là tôi của người đứng xem kia, lại thì ra, tôi là người trong cuộc đã yêu một người.
Một khắc đó bị Lam Mạt Lê hôn lên, đầu óc An Cẩn là trống không, là luống cuống, nhưng cũng là tim đập thình thịch, dường như có thứ gì muốn phá kén mà ra.
Một khắc đó được đẩy vào phòng giải phẫu, nội tâm của An Cẩn là chờ mong, là kỳ vọng, nhưng cũng là thấp thỏm bất an, dường như cuộc phẫu thuận này kết thúc nàng vẫn là nàng.
Nàng không muốn, nàng muốn khôi phục ký ức, nàng muốn biết tất cả có liên quan đến Lam Mạt Lê, nàng muốn biết cảm giác có liên quan với nàng đối với cô ấy, tất cả, tất tả, bất luận là liên quan tâm tình ra sao, cảm xúc ra sao, bi thương ra sao, vui mừng thế nào, nàng đều muốn biết.
Mất đi ý thức, khôi phục ý thức, thì như là trong nháy mắt, nàng biết, phẫu thuật của Lam Mạt Lê là thành công, nàng chỉ cần chờ đợi, chờ đợi trí nhớ của nàng, chờ đợi băng vải trên mắt lấy xuống, sau đó, nàng có thể nhìn Lam Mạt Lê, ôm cô, nói với cô, nàng muốn nói, bất luận là trước khi mất đi ký ức, hay là sau khi mất đi ký ức, nàng đều thích cô, cũng chỉ sẽ yêu cô.
Từng ngày từng ngày qua đi, An Cẩn dần dần khôi phục ký ức, tuy đau đớn, nhưng vui vẻ, mặc dù biết chính mình trước đó bỉ ổi như thế nào, nhưng nàng không hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-the-than/2643376/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.