Chúng tôi đi xuyên qua rừng, mệt mỏi, liền ngồi ở trên tảng đá nghỉ tạm; khát, uống sương sớm ngọt ngào; đói bụng, ăn trái cây rơi xuống. Một khi phát hiện tiếng động lạ, chúng tôi liền trốn trong lùm cây. Thời điểm gấu và sói hoang đi ngang qua, càng thêm cẩn thận, không thể làm ra một xíu động tĩnh.
Mặt trời xuống núi, toàn bộ rừng rậm biến thành sắc màu lạnh, lá cây xôn xao vang lên, bóng tối từ mặt đất bốc lên. Ánh trăng sáng chiếu rọi muôn nơi, đạm sắc rơi xuống khắp nơi, mềm mại trắng ngà xung quanh. Hoa văn trên dây đằng khắc trên thân cây, lượn lờ trên người Rebecca, phảng phất giống như đường hoa tinh tế được may tỉ mỉ.
“Khu rừng này có nơi cuối cùng sao?” Tôi hỏi.
“Có đi.”
“Nếu mà lạc đường thì sao bây giờ?”
“Đợi mặt trời lên, là có thể tìm được đường. Hơn nữa chúng ta có để lại kí hiệu trên đường mà.”
“Buổi tối chúng ta ngủ chỗ nào?”
“Tùy tiện tìm cái hốc cây?”
“Em thật đúng là không sợ trời không sợ đất!”
“A, thật ngứa!”
“Bị muỗi cắn rồi, thoa dược lên đi!”
“Không cần đâu, liếm liếm là được rồi.”
Nói, em liền đem cánh tay lên trước mặt tôi, quả nhiên, trên cánh tay có một cái nốt nho nhỏ.
Biết em có tính toán nhỏ, tôi nắm lấy cánh tay của em, liền gặm lên.
Em sợ hãi kêu một tiếng, lại ha ha ha mà nở nụ cười.
Môi rời khỏi, làn da trẵng nõn nà có chút ướt át, có chút hồng, một ánh trăng xuyên thấu qua. Má em ửng đỏ dưới ánh trăng, lông mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-song-sinh-tieu-yeu-tu/225251/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.