Rebecca uống một ngụm cà phê nóng, nước mưa trượt trên cửa, em chậm kể lại nhũng chuyện tôi đã quên: “May mắn là vết thuơng của em cũng không nghiêm trọng đến vậy, nằm ở bệnh nửa tháng, là có thể xách gậy đứng lên. Trong khoảng thời gian này, chị vẫn luôn cẩn thận chăm sóc em. Sau đó chúng ta bị cảnh sát trục xuất về trấn Mead. Hai ta cầu xin bọn họ, muốn gặp trưởng bối trước, sau lại đến hoa viên bí mật, bọn họ đồng ý.
Lúc đó đã qua một tháng, trời giá rét. Chúng ta cùng giám thị vào rừng. Trên đầu tóc, lông mi đều dính tuyết. Sóc ở trên cây lăn lộn, hai ta trên con đường đầy tuyết, tay trong tay.
Chị nói hẳn là sẽ bị cha nhốt chị một thời gian, nhưng khi ông ấy thả chị ra thì hai ta có thể ở cùng nhau chơi đùa. Em nói có thể dì nhỏ sẽ mang em đi mất nhưng em nhất định sẽ trở ve éc tìm chị.
Sau đó, chị bị mang đi. Em cũng bị dì nhỏ đem đi mất.
Ở thiết tư, bọn họ nghiêm khắc giám sát e., dì nhỏ kiên quyết không cho về trấn Mead, không cho em gọi điện thoại, viết thư, thậm chí không cho em tiền tiêu vặt, em không được đi làm thuê, em không có tiền mua vé xe. Mỗi ngày em đều rất nhớ chị, rất muốn về trấn Mead tìm chị, nhưng em cần phải nhẫn nại. Em nỗ lực khôi phục thân thể, tăng cường rèn luyện, ước chừng nhẫn nại bảy tháng, lúc chân em tốt lên nhân lúc mọi người không chú ý, trốn đi.
Em không có tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-song-sinh-tieu-yeu-tu/1073732/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.