Tiêu Duyệt không hỏi nàng đi đâu, cô mở miệng câu đầu tiên lời nói cực kỳ bình tĩnh.
Tiêu Duyệt gần sát nàng: "Cậu thay đổi di động? Di động bị rớt?"
Đường Oái rầu rĩ đáp: "Ân."
Tiêu Duyệt: "Trách không được lần nào tôi gọi cậu cũng không được...... Cậu khóc?"
Đường Oái: "Nhìn thấy cậu cao hứng không được sao."
Tiêu Duyệt cười hai tiếng: "Tôi thật hy vọng cậu là nhìn thấy tôi cao hứng mới khóc."
Đường Oái xoay mặt: "Uy, cậu trước hết đứng lên rồi nói, đừng ôm tôi, văn kiện đều nhặt xong rồi."
Tiêu Duyệt đứng lên, thuận tay kéo Đường Oái, duỗi tay lau nước mắt nàng, lại cười cười: "Đừng khóc."
Tiêu Duyệt hiện tại một chút đều không muốn biết nàng đã đi đâu, cô hiện tại thật cao hứng, cao hứng như vậy liền cong miệng cười, chỉ cần Đường Oái hiện tại ở trước mặt cô, cô liền cảm thấy thỏa mãn, trước đây đã xảy ra sự tình gì, nàng rốt cuộc đi nơi nào, vì cái gì trốn tránh cô, này hết thảy hết thảy kỳ thật đều không còn trọng yếu.
Nàng vẫn ở đó.
Đường Oái lau mặt: "Đi đi đi...... Tôi mới từ quê lên, còn phải đi báo danh, hội trưởng đại nhân cậu cần làm gì thì làm đi, đừng chậm trễ."
Tiêu Duyệt khóe miệng cong cong: "Không có việc gì, không phải chuyện gì quan trọng, tôi đưa cậu đi báo danh, chờ xong chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa, giữa trưa rồi."
Tiêu Duyệt cười rộ lên thật ôn nhu, thế cho nên Đường Oái có chút bị mê hoặc.
Đường Oái đột nhiên nhớ tới lời nữ nhân Tiêu Uyển Dung.
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-my-nhan/166554/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.