"Đúng vậy, thật hữu duyên, vì sao lúc ấy nhị thúc lại thả cho cậu chạy đi?"
"Nhị thúc từ trước đến nay ánh mắt không tốt, lúc đấy trời tối rồi, thấy rõ được mới là lạ."
Lăng Hiểu le lưỡi, thiếu niên mặt mày còn chưa trưởng thành, môi hồng răng trắng, nhưng chiếc đầu vàng hoe lại không thích hợp chút nào so với độ tuổi của hắn, trông có chút khôi hài.
Bữa sáng hôm ấy Đường Oái chưa kịp nhìn kĩ hắn, mà hiện tại ngồi ở đại đường trước một ngọn nến lớn, nhìn thiếu niên trước mặt cùng màu tóc vàng, Đường Oái nhịn không được lại cười rộ lên.
"Gương mặt cậu, cùng màu tóc...... thật không liên quan gì......"
Đường Oái từ trước đến nay nghĩ sao nói vậy, liền trực tiếp nói thẳng.
Vừa nói ra, Lăng Hiểu lại đỏ mặt: "...... Này...... Đây là bị đám kia ép buộc, nói như vậy mới dễ dàng đi ăn hiếp đòi tiền người khác...... Không được cười!"
Đường Oái không thèm cho hắn mặt mũi: "Ha ha ha ha......"
Bộ dáng của cậu mà đi đòi tiền. Không bị người khác đòi tiền là may lắm rồi.
Lăng Hiểu không được tự nhiên: "Kia...... hay tôi nhuộm màu lại?"
Đường Oái: "Nhuộm đi nhuộm đi, mẹ nó bộ dáng này quả thực dọa người."
......
Kỳ thật Lăng Hiểu cảm thấy bộ dáng này nhìn khá ổn, càng giống dạng người lưu manh, hắn muốn làm kẻ lưu manh chứ không phải cái dạng hiếu học chăm ngoan......
Bất quá nếu nàng không thích, liền nhuộm lại đi.
Lăng Hiểu ngồi vào cái đệm đằng sau, Đường Oái tùy tiện ngồi ở một cái đệm khác phía trước.
Dì Lưu mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-my-nhan/166552/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.