Mọi chuyện cứ như giấc mơ ngày hè, tôi lạc trong bóng đêm, chạy theo ánh sáng nhỏ không thuộc về mình, để rồi vấp ngã. Đến khi cố nhoài người dậy, nhìn lại, trước mắt đã là gương mặt của bà ngoại cùng bạn thân rõ dần, biểu cảm lo lắng dần thành mừng rỡ. Lúc tôi hoàn toàn lấy lại ý thức, phía trên đã là phần trần nhà trong phòng của mẹ mình.
Có vẻ tôi đã được đưa về lại nhà ngoại sau khi ngất đi để tránh xa nguy hiểm, cũng như băng bó các vết thương.
Tôi đưa tay sờ đầu mình tìm kiếm, xác định đã được băng bó, an lòng một chút. Song, tôi nhìn bà ngoại mình, một người phụ nữ lớn tuổi, mặt đã lộ rõ vết tích thời gian, ánh mắt ẩn chứa đầy những nỗi lo và dịu dàng, hít sâu, chuẩn bị sẵn sàng cho một câu chuyện.
"Con có thể biết chuyện gì không?", tôi nhìn ngoại, chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng. Nếu Nghi cùng mẹ lớn lên, lại sống trong thôn, ít hay nhiều gì chắc chắn ngoại tôi cũng sẽ biết về cô ấy.
Bà ngoại chạm nhẹ vào mặt tôi, ánh mắt chan chứa sự ân cần, "Bà thấy Quyên ngất, cháu thì biến đâu mất, lo có chuyện nên đi tìm. Suốt ba ngày không thấy, may là gọi mẹ con xuống, nó biết chỗ, không thì...".
"Không phải", tôi giữ lấy tay bà ngoại. "Con muốn biết về chuyện của mẹ và người tên Nghi".
Gương mặt bà ngoại biến đổi, chuyển sang nét lo lắng thấy rõ.
"Ngoại à! Con biết Nghi không phải con người, dù cũng không chắc nên gọi cô ta là gì mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-miss-me/923517/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.