Điên! Điên quá thể rồi trời ạ! Tôi sao lại có thể như vậy, đột ngột phát sinh chuyện thân mật với con bé ngốc nghếch Nghi đó chi vậy.
Cứu!
Tôi cứ rảo bước nhanh trong vô định, muốn trốn chạy, che giấu sự xấu hổ của mình, trong khi ở phía sau Nghi vẫn cố gọi với theo.
"Mi à! Mi đừng giận. Mình xin lỗi! Đừng giận, đừng bỏ mình mà!", giọng Nghi như sắp khóc, tràn đầy sự sợ hãi, đau khổ đến mức tôi phải chùn bước.
Tôi dừng chân, thở dài, mủi lòng vì sự ngốc nghếch đến đáng thương của Nghi, nhưng vẫn không quay lưng lại.
Nghi đuổi đến, vội vã nắm tay tôi, siết lại như sợ mất người, "Mình xin lỗi, mình xin lỗi! Mi đừng giận, mình xin lỗi!".
Tôi thở dài, quay nhìn lại, trông Nghi cúi đầu nhận lỗi, nước mắt từng giọt rơi, trong lòng không khỏi cảm giác tội lỗi. Ban đầu vốn định dùng lạnh lùng để che giấu ngượng ngùng, đến cuối cũng mềm nhũn ra, an ủi đối phương, "Đã dặn phải yêu bản thân, nhưng Nghi lại không nghe lời gì hết. Xem nào!". Tôi dùng tay còn lại của mình kéo mặt Nghi dậy.
Nghi lệ ngập trong đáy mắt, hoe đỏ, chan chứa đầy sự sợ hãi nhìn tôi.
Tôi cười khổ, dùng tay gạt nước mắt của Nghi, "Có gì mà khóc, mình giận hay gì đâu. Không lỗi của Nghi hay gì cả, do mình điên lên muốn vận động tí thôi".
"Thật sao? Mi không giận, không bỏ rơi mình đúng không?", tay Nghi siết thêm chặt, ánh nhìn so với trước kia còn thêm nhiều sợ hãi hơn bất cứ thứ gì.
Tôi dù muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-miss-me/923515/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.