Giống như phát tiết ra hết tất cả đau khổ cùng bi thương bị đè nén ở tròn đáy lòng suốt mấy ngày qua. Trong không gian vắng vẻ u ám, tiếng khóc rống thất thanh của nàng vang vọng đến trời xanh, khóc đến nỗi lục phủ ngũ tạng cũng muốn theo đó mà trôi ra ngoài.
Nước mắt không tự chủ được từ trong hốc mắt tuôn trào như suối. Kể từ khi có kí ức thì đây là lần đầu tiên Lâm Dương Thần khóc nhiều đến vậy. Cho dù trước kia cuộc sống không hề dễ dàng, trải qua rất nhiều biến cố nhưng nàng vẫn luôn lạc quan, luôn giữ lại cho mình một phần hy vọng.
Chỉ là lần này, nàng đã hoàn toàn trở nên tuyệt vọng.
"A Nhiễm..."
"Cầu xin chị... quay về với em, được không?"
Nàng vừa khóc vừa gọi tên cô, liên tục cầu xin cô quay trở về.
Ông trời, Người để A Nhiễm quay về được không? Chỉ cần chị ấy có thể trở lại con nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ mà mình có, nguyện gánh chịu tất cả trừng phạt. Dù có phải chết xuống người tám tầng địa ngục con cũng cam lòng. Xin người.
Nhưng người đã chết thì sẽ không thể sống lại. Ông trời sẽ không đi thực hiện ước nguyện quá mức vô lý kia của nàng.
Mà trên đời này cũng không có thuốc hối hận.
Lâm Dương Thần hận, hận chính bản thân mình. Vì sai lầm của mình mà tự tay đưa người yêu vào chỗ chết. Hận đến muốn ngay lập tức tự giết đi chính mình.
Thống khổ và hối hận đan xen khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-gap-lai/2537578/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.