Chương trước
Chương sau
Một ngày trước, Khương Thịnh bị bắt về Tần gia.

Trước đó hắn lộ sơ hở để cho Phong ca nắm thóp. Tuy chưa đủ chứng cứ chứng minh hắn là nội gián do phe khác phái tới hoặc nằm vùng do cảnh sát sắp đặt. Chỉ là người trong xã hội đen luôn giữ vững nguyên tắc "thà giết nhầm còn hơn bỏ sót", chỉ cần dính một chút hiềm nghi liền sẽ bị đem đi tra tấn cho đến khi tự chủ động khai ra.

Tần Tuyết Nhiễm nhận được tin tức, sau khi giải quyết xong cuộc họp ở Tần thị liền trở về nhà, tiến vào địa lao xem xét tình hình.

"Đại tiểu thư!"

"Đại tỷ!"

"Ừ." Tần Tuyết Nhiễm gật đầu với đám Phong ca, Lý Bân sau đó mới dời lực chú ý lên người đàn ông đang bị trói treo lơ lửng ở chính giữa gian phòng.

Là người này?"

"Mau ngẩng đầu lên!" Một đàn em khác bóp cằm của Khương Thịnh bắt hắn ngẩng đầu lên đối mặt với Tần Tuyết Nhiễm

"Ồ..." Tần Tuyết Nhiễm mặt vô cảm xúc. "Trông thật quen mắt."

"Đại tỷ." Phong ca bước lên một bước. "Hắn tên Khương Thịnh, chính là người lần trước ở tiệc sinh nhật của tôi..."

"Tôi nhớ rồi." Tần Tuyết Nhiễm cắt ngang lời anh ta. Thật ra thì cô cũng đã nhận ra người này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Khương Thịnh đúng không? Cậu nói, thân phận của cậu là gì?"

Khương Thịnh nãy giờ bị đám người Phong ca tra tấn, ăn không ít khổ. Tuy nhiên hắn biết Tần gia còn chưa nắm được chứng cứ hắn là nội gián, chẳng qua chỉ là hoài nghi. Nếu kiên trì chống đỡ đến cuối cùng có lẽ bản thân vẫn còn cơ hội sống sót.

"Đại tỷ... Cô hiểu lầm tôi. Tôi từ trước đến nay đều trung thành với Tần gia... tuyệt không phải cái gì nội gián." Khương Thịnh vừa khó khăn thở dốc vừa biện minh cho bản thân.

Tần Tuyết Nhiễm nhướng mày hỏi: "Cậu cảm thấy chúng tôi là đang vu oan cho cậu?"

"Tôi biết... bản thân mang hiềm nghi. Chỉ là... nếu tôi chết không minh bạch, mang theo oan khuất mà chết. Chuyện này nếu truyền ra ngoài... thử hỏi sau này còn có ai nguyện ý trung thành với Tần gia đây?"

"Nói hay lắm!" Tần Tuyết Nhiễm khẽ nhếch môi cười. "Cậu chính là người của công ty bất động sản đã gọi điện cho Lâm Dương Thần ngày hôm trước."

Nói xong câu này cô liền một mực quan sát vẻ mặt của Khương Thịnh, không khỏi bỏ qua nét biến hoá rất nhỏ trong ánh mắt của hắn. Điều đó khiến cho ý cười trên mặt cô càng thêm sâu.

"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì..."

"Cậu cũng chính là người đã cùng Lâm Dương Thần đột nhập vào Tần gia giết La Huy."

Tần Tuyết Nhiễm lời nói hùng hồn lại tràn đầy tự tin. Hơn nữa cũng không dùng câu nghi vấn mà là câu trần thuật.

"Nói... nói bậy!" Đến đây thì Khương Thịnh đã bắt đầu mất bình tĩnh nói lắp. "Tôi không có!"

Tần Tuyết Nhiễm thật sâu nhìn Khương Thịnh. Thật ra những điều cô vừa nói cô cũng không quá nắm chắc. Chẳng qua là cô phát hiện thanh âm của hắn rất giống với cái người tự xưng là nhân viên công ty bất động sản từng gọi điện cho Lâm Dương Thần. Sở dĩ có thể nhận ra là vì chất giọng của người này khá đặc biệt, không quá khó để phân biệt với người khác.

Mà ngày hôm đó hắn liên lạc với Lâm Dương Thần, hôm sau Tần gia liền phát sinh vụ đột nhập. Mọi chuyện xảy ra cũng quá mức trùng hợp đi.

Vì vậy cô đặt cược, cược xem suy đoán của mình có đúng hay không.

Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười nhìn Khương Thịnh, sâu trong đáy mắt ngược lại không tồn tại chút ý cười, chỉ có một mảng sắc bén. "Đừng giả vờ nữa. Những chuyện này là Lâm Dương Thần chính miệng giao phó với tôi."

Một câu thành công khiến Khương Thịnh thần kinh căng chặt đến mức mồ hôi lạnh đầy người, dù ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng sâu trong lòng đã là sông cuộn biển gầm.

Lẽ nào Lâm Dương Thần bán đứng hắn?

"Đại tỷ... Cô đừng thử tôi nữa. Tôi thật sự bị oan."

"Đừng gọi tôi đại tỷ. Tôi không nhận nổi." Tần Tuyết Nhiễm tỏ ra mất kiên nhẫn thở dài. "Lý Bân, đã tra được tung tích vợ con của hắn chưa?"

Vừa nghe được lời này Khương Thịnh liền trừng lớn hai mắt sau đó giống như gặp phải kích động, vẻ mặt hung ác nhào lên phía trước, nhưng vì vẫn còn bị trói treo lơ lửng nên chỉ có thể miễn cưỡng đung đưa thân thể.

Hắn chỉ mới kết hôn cách đây không lâu, là bí mật kết hơn, hơn nữa con trai còn chưa đến hai tuổi. Khương Thịnh không dám tưởng tượng nếu vợ con hắn rơi vào tay người phụ nữ tàn nhẫn này thì sẽ gặp phải kết cục gì? Thật không ngờ Tần gia nhanh như vậy đã đánh chủ ý lên người nhà của hắn.

Lý Bân không thèm để ý phản ứng của Khương Thịnh bước lên trước một bước, cùng Tần Tuyết Nhiễm báo cáo: "Đại tiểu thư, đã tìm ra mẹ con bọn họ. Hiện tại hai người đang sinh sống ở An trấn cách thành phố Thanh Châu ba tiếng lái xe."

"Tốt lắm." Tầm mắt Tần Tuyết Nhiễm trước sau vẫn luôn đặt trên người Khương Thịnh, nhướng mày cười nhạt hỏi hắn: "Quy tắc Tần gia chắc cậu cũng hiểu?"

Làm việc cho Tần gia, hai loại tối kị nhất là nội gián và phản đồ. Người phạm phải nhất định sẽ chết rất khó coi, không khéo còn có thể liên luỵ đến người nhà.

Khương Thịnh sau một hồi đấu tranh tư tưởng cuối cùng chết lặng nhắm lại hai mắt.

Người phụ nữ này, quả thật rất đáng sợ.

"Được. Tôi nói."

Tần Tuyết Nhiễm không khỏi mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, gật đầu với Lý Bân rồi lùi ra sau mấy bước, giao nhiệm vụ thẩm vấn cho anh ta.

Lý Bân bước lên trước bắt đầu công việc của mình. "Vậy bây giờ tao hỏi, mày trả lời. Thứ nhất, là kẻ nào phái mày đến Tần gia làm nội gián?"

"Trịnh Tân Thành." Khương Thịnh dứt khoát trả lời.

"Lâm Dương Thần cũng vậy?"

"Phải." Khương Thịnh tiếp tục không do dự gật đầu thừa nhận.

Lý Bân lén lút liếc nhìn Tần Tuyết Nhiễm, thấy cô vẫn bất động thanh sắc khi nghe đến cái tên kia mới yên tâm tiếp tục: "Còn có ai khác không?"

"Khả năng là có, nhưng tôi không có quyền được biết."

"Nhiệm vụ cụ thể của mày là gì?"

"Nhiệm vụ đều không cố định. Chủ yếu vẫn là hỗ trợ cho Lâm Dương Thần."

"Vậy nhiệm vụ của Lâm Dương Thần thì sao?" Lý Bân không tha tiếp tục truy hỏi.

Khương Thịnh cũng nhìn Tần Tuyết Nhiễm, trong ánh mắt mang theo vài phần giễu cợt, từng chữ công đạo: "Tiếp cận, làm cho Tần Tuyết Nhiễm tin tưởng, yêu cô ta. Mục đích cuối cùng chính là loại trừ Tần Tuyết Nhiễm, đồng thời phá huỷ Tần gia."

Nghe đến đây Lý Bân cùng đám người đều lạnh sống lưng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Nhưng dù vậy thẩm vấn vẫn là phải tiếp tục. Lý Bân nuốt một ngụm nước bọt, cố ép hỏi: "Thời gian qua các người ở Tần gia đã làm những gì?"

Một hỏi một đáp, Tần Tuyết Nhiễm vẫn trầm mặc lắng nghe. Cho đến khi nghe Khương Thịnh kể đến việc giàn xếp vụ tai nạn hai năm trước, kể lại Lâm Dương Thần đã liên hệ với hắn nói muốn lên kế hoạch hại cô, rồi nhờ hắn hỗ trợ ra sao.

Đến đây thì cô đã không thể nghe lọt tai nữa, mặt vô biểu tình cắt ngang: "Nói nhiều như vậy, rốt cuộc cậu lấy cái gì để chứng minh?"

Khương Thịnh cười khổ. "Cũng đã đến nước này tôi còn gạt các người để làm cái gì? Tôi còn bí mật giữ lại một chiếc điện thoại chuyên dùng để liên lạc với Lâm Dương Thần. Tất cả tin nhắn cùng cuộc gọi đều được lưu lại, nếu cô không tin có thể lấy đi tra."

"Đại tỷ xin hãy tha cho tôi một mạng. Chuyện gây tai nạn cho cô tôi cũng là bị ép buộc mới phải phối hợp với Lâm Dương Thần..."

"Lý Bân cậu đến tra. Tôi đi trước." Tần Tuyết Nhiễm không kiên nhẫn xoay người dự định rời đi, đi được vài bước lại nghe Khương Thịnh gào lên:

"Lâm Dương Thần là thiên kim của Trịnh gia, là con gái của ông chủ, mệnh lệnh của cô ấy tôi không cách nào cự tuyệt!"

Tần Tuyết Nhiễm khựng lại bước chân, gương mặt lạnh lùng vô cảm cuối cùng cũng xuất hiện một tia biến hoá.

Những người khác vẻ mặt còn linh hoạt hơn, trực tiếp kinh hãi đến nỗi trợn mắt há mồm.

Lý Bân kích động túm lấy cổ áo của Khương Thịnh, nghiến răng nghiến lợi: "Mày vừa nói cái gì? Lặp lại một lần nữa!"

Khương Thịnh nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng dứt khoát nói: "Lâm Dương Thần là con gái ruột của Trịnh Tân Thành."

Lý Bân hoang mang hỏi: "Chẳng phải Trịnh Tân Thành đối ngoại chỉ công bố một đứa con trai duy nhất, cũng là người thừa kế của Trịnh gia sao?"

"Bân ca anh cũng nói là 'đối ngoại công bố' không phải sao? Vốn không có nhiều người biết bí mật Trịnh Tân Thành còn có một đứa con gái. Tình cảm cha con của hai người bọn họ cực kì tốt, cho nên mọi mệnh lệnh của cô ấy tôi đều phải nghe theo."

Tần Tuyết Nhiễm xoay đầu lại, vẻ mặt đã lạnh lùng đến cực điểm. "Chuyện hôm nay chỉ có từng này người biết. Không có lệnh của tôi, không ai được phép tiết lộ ra ngoài."

Nhìn thấy cô một lần nữa muốn rời đi, Khương Thịnh ôm chút hy vọng cuối cùng dùng sức thét lên: "Đại tỷ! Có thể thả cho tôi một con đường sống hay không?"

Tần Tuyết Nhiễm không quay đầu lại, không chút lưu tình giao phó: "Lý Bân, dựa theo quy tắc Tần gia đến xử lý." Khi bước chân đến cửa lại chợt nghĩ đến điều gì, cô lưu lại một câu cuối cùng:

"À phải... Nhớ giữ lại một hơi tàn."

.....

Một mình rời khỏi địa lao, đến khi xung quanh không còn ai khác Tần Tuyết Nhiễm mới lảo đảo bước chân, phải dựa vào một thân cây ở gần đó chống đỡ thân thể sắp đổ gục.

Có trời mới biết vừa rồi khi nghe được lời khai của Khương Thịnh, tuy ngoài mặt vẫn không mấy biến hoá nhưng nội tâm của cô đã hỗn loạn thành một mớ tơ vò.

Chỉ có cô mới biết thời điểm đó bản thân đã phải nỗ lực khắc chế tâm tình đến mức nào mới không để thất thố trước mặt thuộc hạ. Nắm tay siết chặt đến nỗi móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay tạo thành vết rách rướm máu.

Lồng ngực truyền đến từng trận đau đớn, tựa như bị người không lưu tình bóp chặt lấy trái tim rồi lại dùng móng vuốt cào cấu, xé rách thành trăm mảnh.

Tần Tuyết Nhiễm ôm lấy ngực trái, tay chân mềm nhũn vô lực trượt ngồi xuống dưới gốc cây, khóc không thành tiếng.

Mấy ngày trước phái Lý Bân đi thành phố Nam Tân điều tra, tra ra được thân phận của Lâm Dương Thần là giả. Cho nên rõ ràng là đã chuẩn bị tâm lý từ trước, rằng Lâm Dương Thần chính là nội gián nhưng khi trực tiếp nghe được mục đích của nàng, kế hoạch của nàng, cô vẫn là không chịu nổi đả kích này.

Vốn dĩ còn từng nghĩ ra vô vàn lý do để biện minh giúp Lâm Dương Thần. Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng nàng bị ép buộc vẫn là cao nhất. Đúng! Khẳng định là kẻ thù đã dùng thứ gì đó đến ép buộc cho nên nàng mới bất đắc dĩ phải làm vậy với cô.

Cho đến khi chính tai nghe được thân phận thật sự của người kia, cô mới chân chính biết được cái gì gọi là mất hết hy vọng.

Nhưng là bản thân mình còn đang hy vọng điều gì chứ?

Chẳng qua người ta chỉ đang giúp cha ruột đối phó với người ngoài mà thôi. Mà trùng hợp "người ngoài" kia lại chính là mình.

Vậy mà suốt thời gian qua cô còn cho rằng Lâm Dương Thần là thật lòng yêu mình, thậm chí còn ôm giấc mơ cùng người kia mãi mãi bên nhau đến cuối đời.

Hoá ra chỉ là giấc mơ xa vời, là ảo tưởng tự mình tạo ra.

Cũng đúng! Người ta là cha con ruột, là người thân chảy cùng một dòng máu. Còn bản thân cô là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một người xa lạ, vì mục đích không đơn thuần mà phải nghĩ cách tiếp cận, gượng ép bản thân ở lại bên cạnh, ngày ngày diễn vở kịch yêu đương hạnh phúc.

Rất nhiều hình ảnh trong quá khứ xẹt lên trong đầu Tần Tuyết Nhiễm. Lần đầu tiên hai người gặp mặt, hẹn hò, tỏ tình rồi chính thức ở bên nhau, kể từ đó cùng nhau trải qua không ít vui buồn, cùng nhau tạo nên những hồi ức tốt đẹp. Rồi cả những lần chìm trong ân ái thâu đêm suốt sáng.

Tần Tuyết Nhiễm từng nghĩ gặp được Lâm Dương Thần, được một người con gái như nàng yêu thương chính là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời cô. Cô yêu nàng, yêu từ ngoại hình cho đến tính cách, nội tâm. Mỗi một lời nói, cử chỉ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân của người kia đều khiến cô yêu đến không thoát ra được.

Nhưng đến hiện tại cô lại nhận ra dường như bản thân chưa từng hiểu Lâm Dương Thần. Tất cả những lời nói yêu thương, những hành động quan tâm nàng từng dành cho cô, cô không biết cái gì mới là thật. Hay tất cả chỉ là cố tình diễn kịch để tiếp cận, để lấy đi lòng tin từ cô?

Lâm Dương Thần, thời gian qua có phải rất uỷ khuất cho em vì phải ở cạnh tôi hay không?

Càng nghĩ nước mắt càng thi nhau rơi xuống.

Tần Tuyết Nhiễm nhớ lại đã bao lâu rồi cô không khóc thành cái dạng này? Có lẽ là từ cái lần chú ba mất cho đến nay.

Nhắc đến chú ba, Tần Tuyết Nhiễm lại nhớ đến vụ tai nạn hơn hai năm trước, rồi nghĩ đến kẻ chủ mưu là ai?

Là nàng...

Là nàng tự tay lên kế hoạch dồn cô vào chỗ chết. Bản thân không chết, lại mất đi người chú mà mình yêu quý kính trọng nhất.

Nếu như lúc đó không thoát chết thì hiện tại đã không cần phải tiếp nhận sự thật này, tim cũng không phải chịu đau đớn đến vậy có đúng không?

Cô yêu Lâm Dương Thần nhiều như vậy, quan tâm nàng không thiếu, sủng nàng đến tận trời. Lẽ nào nàng một chút cũng không để tâm sao?

Thậm chí cô còn luôn cố bao che bảo vệ nàng. Chỉ vì không muốn nàng phải chịu tổn thương dù chỉ là một chút, cho dù đứng trước áp lực dồn dập từ em gái cùng thuộc hạ cũng chưa từng nghĩ sẽ đi tra xét cái gì. Chỉ cần nàng chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh cô, cô cái gì cũng không để ý.

Vì để hàn gắn vết nứt giữa hai người cô đã nghĩ ra cách chủ động dâng lên bản thân mình. Dù suy nghĩ này có chút ngốc nhưng cô cũng chỉ hy vọng nàng có thể cảm nhận được tình yêu của cô, có thể lưu tâm đến phần tình cảm này nhiều hơn một chút.

Thậm chí cho dù sự thật bày ra trước mắt vẫn tin là nàng bất đắc dĩ, là bị ép buộc.

Thật ngu ngốc!

Tần Tuyết Nhiễm bỗng bật cười, chỉ là nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.

Lâm Dương Thần...

Sao em nỡ đối xử với tôi như vậy?

Vì muốn đạt được mục đích lại nỡ đem tình cảm của tôi ra chà đạp, ỷ vào sự yêu thích của tôi dành cho em mà đem tôi ra lợi dụng.

Một mình ngồi khóc thật lâu, từ lúc mặt trời còn treo cao trên đỉnh đầu cho đến khi dần ngã về hướng tây, Tần Tuyết Nhiễm mới nỗ lực chống tay đứng dậy thất tha thất thiểu rời khỏi Tần gia. Cô không muốn để bất kì ai nhìn thấy bộ dạng chật vật lúc này của mình, đặc biệt là Lâm Dương Thần. Càng không nghĩ muốn gặp người kia.

Một mình lái xe lòng vòng vô định khắp thành phố, Tần Tuyết Nhiễm cũng không biết bản thân là muốn đi đâu, muốn làm cái gì? Hoặc là nên làm gì mới phải?

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cho đến khi sắc trời dần ngã tối, xe cũng đã hết xăng chết máy cô mới đành dừng lại, đậu xe ở lề đường đồng thời gục đầu xuống bánh lái.

[A Nhiễm, chị có về nhà ăn cơm không?]

6 giờ tối, điện thoại nhận được tin nhắn từ Thần nhi.

Tần Tuyết Nhiễm không trả lời.

6 giờ 30, lại đến một cuộc gọi, Tần Tuyết Nhiễm không bắt máy.

[Chị đang bận sao? Em vẫn đang đợi chị.] <7:30 pm>

[Chị nhớ ăn cơm đó.] <8:20 pm>

[Khi nào chị về?] <10:10 pm>

[A Nhiễm sao chị không trả lời em? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?] <10:15 pm>

Đến 10 giờ 40 phút tối, điện thoại lại hiển thị cuộc gọi đến từ Thần nhi.

Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp tắt cuộc gọi sau đó mở ra khung chat, tay nhanh chóng đánh chữ: [Chị có chút việc bận, sẽ về muộn. Em ngủ trước đi.]

Bên kia trả lời bằng hai tin nhắn thoại liên tiếp, giọng có chút ỉu xìu: [À, được. Vậy chị nhớ chú ý cẩn thận.]

[Nhớ chị~]

Thanh âm của thiếu nữ mềm mại, ngữ khí làm nũng quen thuộc mang theo tha thiết còn có nhớ nhung. Chỉ là giờ khắc này lại đặc biệt giống như một cái gai nhọn đâm thủng trái tim Tần Tuyết Nhiễm khiến máu chảy đầm đìa.

Tần Tuyết Nhiễm ôm lấy lồng ngực đang không ngừng quặng đau, một lần nữa gục đầu xuống bánh lái.

Cho đến 1 giờ khuya, nắm chắc thời điểm người kia đã ngủ say cô mới kéo lê thân thể mệt mỏi trở về nhà.

Chỉ là không nghĩ phòng khách đèn đuốc vẫn còn sáng, ánh đèn trần mang theo quang ảnh thưa thớt chiếu xuống thân ảnh Lâm Dương Thần mặc váy ngủ, trong ngực ôm một cái gối ôm ngồi ở trên ghế sofa ngủ gà ngủ gật.

Bộ dáng kia rõ ràng là đang đợi cô trở về.

Tần Tuyết Nhiễm tiến lại, ngồi xuống vị trí đối điện nàng cũng không hay biết.

Cô cũng không gọi tỉnh nàng, chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ thất thần nhìn nàng.

Mỗi lần đều là như vậy. Mỗi lần cô bận việc ở bên ngoài, trở về luôn sẽ có một người không nỡ ngủ trước, một mình ngồi ở phòng khách đợi cô.

Người con gái mang một gương mặt thuần khiết, nụ cười xán lạn, tính cách nhu thuận lại vô cùng đáng yêu, còn ấm áp ôn nhu, luôn tri kỉ quan tâm chăm sóc mình.

Người con gái từng nói sẽ yêu mình mãi mãi.

Lại là người đã đành tâm lừa dối cùng lợi dụng mình trong suốt thời gian qua.

Thậm chí còn hại chết người thân của mình.

"Em thích chị là thật lòng, không phải nhất thời bồng bột, càng không cần thời gian suy nghĩ lại."

"Em sẽ không chán ghét chị, càng sẽ chấp nhận nghề nghiệp của chị, cho dù chị có là loại người gì em cũng sẽ thích. Vậy nên đừng đẩy em ra, để em ở bên cạnh chị, có được không?"

"Em yêu chị rất nhiều rất nhiều. Yêu đến không thể không có chị. Vì vậy bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng rời bỏ em, được không?"

"Em ước được ở bên chị cả đời."

"Em yêu chị."

"Cả đời."

"A Nhiễm, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì thì chị cũng nhất định phải nhớ kĩ một điều: Em yêu chị, mãi mãi yêu chị, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."

"Nếu có một ngày em cũng giống như Diệc Phi Nhiên lừa gạt chị, chị sẽ thế nào?"

Nhìn đến thân ảnh người kia, nhớ đến những mời nàng từng nói trong lòng lại sinh ra một nỗi đau không biết từ đâu đến. Tất cả hạnh phúc của lúc trước đều không thể cảm nhận được nữa, chỉ còn lại tràn ngập thất vọng cùng thống khổ, tâm như tro tàn.

Chúng ta đến với nhau rất nhanh. Em nói với tôi rất nhiều những lời yêu ngọt ngào, cũng dễ dàng cho tôi lời ước hẹn. Nhưng đến cuối cùng lại chỉ là lừa dối.

Lâm Dương Thần, tôi hận em.

Tần Tuyết Nhiễm hốc mắt đỏ hoe siết chặt nắm tay, vết thương vốn sắp đóng vảy nơi lòng bàn tay lại một lần nữa bị phá rách, rướm máu đỏ tươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.