Chương trước
Chương sau
Nghe thấy thanh âm quen thuộc cất lên Lâm Dương Thần mới lấy lại một chút trấn tỉnh, theo phản xạ quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm vẻ mặt giống như kết băng đang chậm rãi đi về phía bên này.

Lâm Dương Thần trong lúc nhất thời cương cứng tại chỗ.

"Chị Nhiễm!" La Khả Ny chật vật bò dậy, ôm thắt lưng hướng về phía Tần Tuyết Nhiễm lệ nóng doanh tròng.

Tần Tuyết Nhiễm từng bước một đến gần, quét mắt nhìn Lâm Dương Thần, lại nhìn nàng ta, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Cô ta đánh em!" La Khả Ny vừa khóc nức nở vừa lên giọng tố cáo, khoa tay múa chân chỉ vào má phải của mình. "Trước đó cô ta tát em một cái sau đó còn đẩy em vào cạnh bàn. Chị Nhiễm, lưng em đau quá!"

Tần Tuyết Nhiễm nhíu nhíu chân mày nhìn nửa bên mặt của La Khả Ny, làn da trắng nõn in năm dấu tay, tuy mờ nhạt nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra đây là bị người bạt tai. Mà cảnh tượng Lâm Dương Thần hung hăng đẩy La Khả Ny cô cũng thu hết vào trong mắt.

Vốn dĩ cô đã rời khỏi nhà, sau đó đi nửa đường mới phát hiện bản thân sơ suất lấy nhầm túi xách, cầm đi một cái túi rỗng trong khi bóp tiền cùng điện thoại đều nằm trong cái túi bị bỏ quên ở nhà, thế là cô quyết định cho xe quay đầu.

Nào ngờ vừa mới tiến vào cửa đã phải chứng kiến một màn này.

La Khả Ny nhờ cô thu xếp cho nàng ta một chỗ ở tạm thời. Cô không muốn đưa nàng ta về Tần gia lại không thể ném người ở khách sạn không quản. Nhà thì cô sở hữu rất nhiều chỉ là thời gian gấp gáp không kịp sắp xếp, suy đi nghĩ lại cuối cùng quyết định đưa người về căn hộ ven sông. Tuy rằng Lâm Dương Thần cũng ở chỗ này nhưng đây chỉ là phương án tạm thời, chỉ mấy ngày có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.

Kết quả khiến cô không ngờ chỉ vừa mới ngày đầu tiên, thời gian còn chưa quá một buổi trưa liền phát sinh chuyện lớn như vậy.

Sắc mặt Tần Tuyết Nhiễm không khỏi trầm xuống, hướng về phía Lâm Dương Thần đơn giản hỏi: "Nguyên nhân?"

Lâm Dương Thần nhìn bộ dáng khóc đến hoa lê dính hạt mưa của La Khả Ny không khỏi âm thầm khinh bỉ. Thời điểm buông lời mắng chửi nàng không phải hung dữ lắm sao? Hiện tại ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm liền bày ra bộ dáng này. Thật không biết ai mới là bạch liên hoa.

Nàng đúng sự thật đáp: "Là cô ta xúc phạm em trước."

La Khả Ny lập tức phản bác: "Tôi xúc phạm cô? Tôi nói cô không có lòng tự trọng không có liêm sỉ chấp nhận làm sủng vật để người ta chơi đùa, lời tôi nói có điểm nào sai?"

Lâm Dương Thần bất giác cắn chặt răng, hai bàn tay cũng lặng lẽ siết chặt.

Lời nói của La Khả Ny không sai. Nhưng nàng ta chỉ là người ngoài cuộc, có tư cách gì chỉ trích nàng? Hơn nữa nàng ta sỉ nhục nàng không chỉ có bấy nhiêu đó, còn dùng những từ ngữ độc địa hơn nhiều.

Nếu không thì nàng cũng không tức giận đến mức xuống tay đánh người.

Nhưng là nàng biết phải giải thích với A Nhiễm thế nào đây? Nàng một chút cũng không muốn chính miệng thuật lại những lời mà nàng ta dùng để sỉ nhục nàng.

"Cô!" Thấy Lâm Dương Thần hết đường chối cãi, La Khả Ny bước lên phía trước một bước, hùng hồn nói: "Lập tức xin lỗi tôi."

Lâm Dương Thần nghe vậy không khỏi nâng mắt trừng nàng ta, dáng vẻ không khuất phục. "Tôi không!"

Nào ngờ——

"Chát!"

Một cái tát vang dội giáng vào má trái của Lâm Dương Thần.

La Khả Ny xuống tay đủ nhanh khiến ai cũng không kịp phản ứng, lực đạo cũng là mười phần ác liệt.

Lâm Dương Thần bị đánh đến nghiêng mặt sang một bên, khoé môi rỉ máu, má trái bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy hiện lên năm dấu tay rõ rệt.

Trái ngược với thời điểm nàng tát La Khả Ny, bởi vì không dùng tay thuận cho nên lực đạo căn bản không có ác liệt đến vậy.

Nàng cố nén cơn bỏng rát nơi gò má tiếp tục ngẩng đầu trừng nàng ta, ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Bộ dáng quật cường kia khiến La Khả Ny càng thêm điên tiết lần thứ hai vung lên cánh tay. Có điều lần này nàng ta chỉ vừa mới hạ tay được một nửa thì cổ tay đã bị người chuẩn xác bắt lấy, một cỗ lực đạo khó có thể thừa nhận.

Cổ tay truyền đến đau đớn, La Khả Ny trong lúc nhất thời nước mắt lã chã hướng về phía Tần Tuyết Nhiễm: "...Chị Nhiễm."

Lúc này Tần Tuyết Nhiễm mới phát hiện bản thân có chút quá sức bèn nới lỏng lực đạo, La Khả Ny rút cánh tay ra, xoa xoa cổ tay uất nghẹn bĩu môi: "Cô ta ức hiếp em lại không chịu xin lỗi, em nuốt không trôi cục tức này cho nên mới đánh trả một chút."

Tần Tuyết Nhiễm không mặn không nhạt cùng nàng ta nói: "Đánh vậy đủ rồi, còn lại tôi sẽ xử lý. Em vào trong thu dọn đồ đạc, một lát nữa đi cùng tôi."

La Khả Ny nghe vậy hai mắt không khỏi sáng lấp lánh. "Chị muốn đưa em về Tần gia sao ạ?"

Tần Tuyết Nhiễm không tỏ ý kiến, La Khả Ny vừa dùng mu bàn tay quẹt nước mắt trên mặt vừa hớn hở hô lên: "Em lập tức thu dọn!" Sau đó nhanh như một cơn gió lao vào phòng ngủ.

Đợi nàng ta khuất bóng Tần Tuyết Nhiễm mới quay về phía Lâm Dương Thần, không rõ cảm xúc đơn giản nói: "Về phòng."

Lâm Dương Thần đành rũ đầu đi theo cô. Hai người một trước một sau thẳng tiến phòng ngủ, cửa phòng vừa đóng đã nghe thấy Tần Tuyết Nhiễm ngữ khí ẩn ẩn mang theo tức giận phun ra hai chữ: "Quỳ xuống!"

Lâm Dương Thần không khỏi một trận rùng mình. Lần trước Tần Tuyết Nhiễm phát giận cũng giống hệt như hiện tại, kêu nàng quỳ, sau đó thì tàn nhẫn xuống tay trừng phạt nàng.

Tuy nhiên lần này nàng không có làm theo lời cô, chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.

Từng giây trôi qua người kia vẫn bất động đứng như trời trồng khiến lửa giận nơi đáy lòng Tần Tuyết Nhiễm trong nháy mắt ngưng tụ, ngoài mặt lại là băng sương lạnh lẽo hạ giọng: "Muốn tôi nhắc lại?"

Một cỗ cảm giác áp bách ngột ngạt khiến người khó thở bao trùm toàn bộ gian phòng kín. Bầu không khí này, nếu là ngày thường Lâm Dương Thần có lẽ đã sợ đến mức xương cốt đều nhũn, trực tiếp quỳ ngay tại chỗ. Vậy mà hiện tại nàng cả người toát lên một cỗ khí tức quật cường trước nay chưa từng có, trực tiếp nâng mắt nhìn Tần Tuyết Nhiễm, ngữ khí tràn đầy không phục: "Vì sao? Em không có làm sai điều gì, vì sao lại bắt em quỳ?"

Đứng trước bộ dáng kiên cường kia Tần Tuyết Nhiễm không khỏi có chút bất ngờ. Dường như đây là lần đầu tiên Lâm Dương Thần trực diện đối nghịch với cô.

"Trước đó tôi đã nói với cô thế nào? Khả Ny là khách của tôi, kêu cô không được gây chuyện. Cô thì hay rồi, tôi vừa mới rời khỏi nhà thì đã lập tức động thủ đánh người. Cô còn cảm thấy cô không có sai?"

"Cô ta đáng đánh!" Lâm Dương Thần trong lòng ấm ức không chịu nổi, ngữ khí phát ra cũng lớn hơn ngày thường. "Cô ta dùng lời lẽ lăng nhục em chị kêu em làm sao nhẫn nhịn? Hơn nữa cô ta cũng đánh..."



"Lời em ấy nói có sai sao?" Chỉ là nàng chưa nói hết câu, còn chưa kịp thuật lại chuyện La Khả Ny cũng trả nàng một cước thì đã bị một câu cắt lời của Tần Tuyết Nhiễm đóng đinh tại chỗ.

Lời nàng ta nói có sai sao? Đồng dạng một câu hỏi tuy nhiên nếu phát ra từ miệng của La Khả Ny, Lâm Dương Thần duy chỉ cảm thấy tức giận không hơn. Ngược lại xuất phát từ Tần Tuyết Nhiễm thì một câu kia nghiễm nhiên biến thành con dao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng nàng.

"Chị..." Nàng chỉ biết mấp máy môi không thốt nên lời.

Cho nên chị cũng giống với nàng ta, cho rằng em chính là loại dơ bẩn không có lòng tự trọng không có tôn nghiêm?

Chỉ trong thoáng chốc một mảnh chua xót dâng tràn từ tận đáy lòng, mắc kẹt nơi lồng ngực khiến nàng hít thở không thông, khoé mắt cũng bị ép đến cay đỏ.

Một giọt nước mắt trong suốt lặng yên trượt xuống gò má.

Người khác xem thường, sỉ nhục, thậm chí đánh nàng, nàng cũng sẽ không bao giờ rơi dù chỉ là một giọt nước mắt.

Nhưng chỉ cần đối diện với Tần Tuyết Nhiễm, một chút lạnh nhạt hoặc trào phúng từ cô cũng đủ khiến nàng đau thấu tâm can, thứ chất lỏng kia liền không khống chế được cứ như vậy từ trong hốc mắt trào ra ngoài.

"Được." Lâm Dương Thần không ngừng gật đầu, toàn thân đều phát run. Nàng vành mắt đỏ hoe, nước mắt đảo quanh lại kiên cường đè ép không để cho nó tiếp tục rơi xuống. "Chị cho rằng em sai thì chính là em sai."

"Nhưng em không hối hận."

Sau đó ánh mắt bỗng nhiên biến âm u, con ngươi dâng lên lệ khí trầm giọng đè ép từng chữ: "Thậm chí còn hận không thể đánh cô ta thêm mấy cái."

Những lời này thành công chọc giận Tần Tuyết Nhiễm.

Cô ánh mắt cất giấu hung ác chằm chằm nhìn vào Lâm Dương Thần, sắc mặt trong nháy mắt cũng biến hoá trở nên lạnh lẽo như muốn đóng băng vạn vật bên cạnh, gân xanh trên trán mãnh liệt mà nhảy.

Đã rất lâu mới lại chứng kiến bộ dáng Tần Tuyết Nhiễm hung ác, lần gần nhất hậu quả vẫn là thật nghiêm trọng. Tuy nhiên lần này Lâm Dương Thần không những không sợ hãi mà còn cố nặn ra một nụ cười trào phúng.

Có lẽ cũng chỉ một mình nàng biết nụ cười kia có bao nhiêu khổ sở chua xót.

Nàng hít sâu một hơi, tận lực để bản thân không tỏ ra thống khổ như vậy, ngữ khí tràn đầy khiêu khích: "Chị đau lòng cô ta chứ gì? Vậy chị cũng đánh em đi, xem như trút giận thay cho cô ta."

Tần Tuyết Nhiễm xác thực muốn đánh Lâm Dương Thần.

Người này, mỗi một lần sau khi gây chuyện chọc cho cô tức giận liền sẽ bày ra bộ dáng ngoan ngoãn khép nép, thái độ mười phần nhận sai. Hiện tại cánh cứng rồi, một chút hoảng sợ cũng không, lại cả gan khiêu khích cô đánh nàng.

Nhưng cô sẽ không làm như vậy.

Có đôi khi bạo lực chẳng thể giải quyết vấn đề. Trên đời này còn có vô số phương pháp khác cao thâm hơn nhiều.

Nghĩ vậy Tần Tuyết Nhiễm sắc mặt chợt đổi, tức giận trên mặt biến mất gần như không còn.

"Xem ra gần đây là tôi đã quá dung túng cô, khiến cho cô trở nên vô pháp vô thiên không ai quản nổi."

Sau đó khe khẽ thở dài. "Tôi thật đúng là không thể quản cô nữa rồi."

Tình thế biến đổi khiến Lâm Dương Thần có chút không bắt kịp.

Nàng cho rằng nói như vậy A Nhiễm sẽ giống với lần trước, trực tiếp hung hăng tra tấn nàng một trận để mà trút giận. Mặc dù nội tâm vô cùng sợ hãi Tần Tuyết Nhiễm mỗi khi phát giận nhưng nếu như có thể dùng đau đớn trên thân chuyển dời đi chút đau đớn trong lòng, có lẽ nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn bây giờ một chút.

Kết quả người kia không đánh không mắng ngược lại bình tĩnh thong dong nói ra những lời khiến nàng không khỏi nảy sinh dự cảm chẳng lành.

Lại thấy khóe miệng Tần Tuyết Nhiễm thấp thoáng ý cười, lộ ra nguy hiểm cùng toan tính nói: "Ngày mốt theo tôi ra ngoài một chuyến."

Nói xong một câu cô cũng bỏ đi mất, để lại Lâm Dương Thần hoang mang rối loạn một mình bất động ở trong phòng.

Không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng cười nói của La Khả Ny trộn lẫn âm thanh bánh xe va li kéo lê trên sàn nhà. Lâm Dương Thần biết Tần Tuyết Nhiễm đây là chuẩn bị dẫn nàng ta về Tần gia.

Tần gia không phải là nơi muốn đến thì đến. Tần Tuyết Nhiễm chịu dẫn một người về nhà có nghĩa là ở trong lòng cô, người ấy chiếm giữ một vị trí đặc biệt quan trọng.

Đặc quyền đã từng dành riêng cho nàng, giờ đây đã bị người khác hoàn toàn chiếm lấy.

La Khả Ny khoe khoang bản thân là hôn thê của Tần Tuyết Nhiễm, còn là thanh mai trúc mã khiến nội tâm của nàng không khỏi ghen ghét muốn chết.

Yêu một người là sẽ nảy sinh dục vọng chiếm hữu, nàng làm sao có thể chịu đựng, như thế nào có thể không thèm để ý đâu? Tần Tuyết Nhiễm cùng người khác quan hệ mập mờ, cùng người khác thân thiết là sự tình mà nàng vĩnh viễn cũng không chấp nhận được.

Mà A Nhiễm, cứ như vậy thiên vị người con gái khác, một chút cũng không muốn đứng về phía nàng.

Khắp nơi trong nhà đều là camera giám sát. Nếu như A Nhiễm chịu tín nhiệm nàng, chịu bỏ chút thời gian xem lại ghi hình vậy cô liền sẽ biết La Khả Ny không hề vô tội như những gì nàng ta thể hiện.

Nhưng thay vì làm vậy A Nhiễm lại chỉ tin tưởng lời nói từ một phía của nàng ta. Nàng ta làm nũng một chút, phô tài diễn xuất một chút thì lập tức nhận định nàng sai, cũng chẳng cho nàng cơ hội biện giải.

Cô làm sao biết dáng vẻ La Khả Ny thời điểm trả lại nàng một cước có bao nhiêu hung ác.

Nửa bên mặt vẫn còn đau, bụng cũng vậy.

Nàng cũng bị đánh, nàng cũng biết đau mà.

Vì sao La Khả Ny có thể ở trước mặt cô không chút kiêng dè làm nũng kêu đau, còn nàng chỉ có thể ở chỗ này một mình âm thầm chịu đựng?

Toàn bộ đáy lòng đều là một cỗ cảm giác mất khống chế khiến Lâm Dương Thần hít thở không thông, trái tim giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt. Loại cảm giác này quá khó thừa nhận rồi, làm nàng khổ sở thương tâm không cách nào phát tiết.

Khí lực toàn thân tựa như bị vắt cạn, Lâm Dương Thần thoát lực ngồi thụp xuống đất. Nàng chôn mặt vào đầu gối, vòng hai cánh tay ôm lấy thân thể cuộn thành một đoàn, bả vai kịch liệt run rẩy. Toàn bộ căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng khóc giằng xé mơ hồ.



Đã sớm đoán được con đường theo đuổi Tần Tuyết Nhiễm sẽ rất gian nan, chỉ là không ngờ quá trình ấy lại mang theo nhiều thống khổ đau đớn đến vậy.

....

Ở bên này, bởi vì La Khả Ny vẫn không ngừng đỡ lấy thắt lưng kêu đau cho nên Tần Tuyết Nhiễm đưa nàng ta đến bệnh viện một chuyến. Kết quả bác sĩ nói lưng nàng ta chỉ bị chút thương phần mềm không ảnh hưởng đến xương cốt, thoa thuốc vài ngày liền khỏi.

Tài xế đưa hai người rời khỏi bệnh viện, La Khả Ny vẫn luôn ôm lòng háo hức chờ mong thời khắc dọn đến Tần gia, một đường không ngừng tủm tỉm mà cười.

Chỉ cần dọn đến Tần gia nàng ta liền có thể thời khắc quấn lấy Tần Tuyết Nhiễm kéo gần khoảng cách giữa hai người. Sau đó liền viện cớ tìm không được nhà mặt dày ở lại Tần gia, ngày ngày nấu cơm cho cô, ngày ngày xin ngồi nhờ xe cô đi làm. Chỉ cần có thể tiến triển tới bước này, nàng ta còn sợ bắt không được Tần Tuyết Nhiễm tới tay sao? La Khả Ny toàn bộ trong đầu đều là ảo tưởng tươi đẹp.

Cho đến không lâu sau, tài xế bỗng thả chậm tốc độ xe sau đó bật xi nhan rẽ vào một khách sạn lớn trên đường.

Xe vừa ngừng lại, khách sạn cũng lập tức cử người ra cửa tiếp đón.

Tần Tuyết Nhiễm một đường vẫn luôn không nói chuyện bỗng mở miệng: "Đến rồi. Mấy ngày tới em sẽ ở lại chỗ này cho đến khi tìm được nhà. Ở bên trong sẽ có người thu xếp cho em."

Lời này khiến nụ cười trên môi La Khả Ny thoáng một cái liền cương cứng, sắc mặt có chút khó coi lắp bắp: "Không phải... Em không thể cùng chị trở về Tần gia sao ạ? Em... không muốn một mình ở lại khách sạn, có chút đáng sợ..."

Càng nói thanh âm càng nhỏ đi, bởi vì La Khả Ny phát hiện Tần Tuyết Nhiễm căn bản không nhìn nàng ta, chỉ là vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía trước, sâu trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo một tia hàn khí doạ người.

Lại dè dặt hỏi: "Chị Nhiễm... Em đã làm gì sai sao ạ?"

Lúc bấy giờ Tần Tuyết Nhiễm mới đặt tầm mắt lên người nàng ta, không nóng không lạnh đáp: "Không có."

"Vậy tại sao..."

"Nghe lời."

La Khả Ny thức thời ngậm miệng, sau đó khẽ "dạ" một tiếng, không nói hai lời mở cửa xuống xe.

Tuy rằng nàng ta từ rất nhỏ thì đã ái mộ Tần Tuyết Nhiễm nhưng bên cạnh đó cũng ôm một nỗi sợ hãi vô hình đối với cô. Chỉ cần một ánh mắt của cô cũng đủ khiến nàng ta vô thức tim đập chân run, lập tức không dám cãi lời.

Tuy rằng Tần Tuyết Nhiễm tính cách ôn hoà hữu lễ lại sở hữu vẻ ngoài gợi cảm phong tình nhưng trên người lại luôn mang theo một cỗ khí tràng, một loại áp bách phát ra từ trong xương cốt khiến cho người xung quanh tự khắc sợ hãi thần phục, một chút cũng không dám khiêu chiến nhẫn nại của cô, càng không dám chọc cho cô tức giận.

Bởi vì hậu quả của việc chọc giận cô, thật sự rất đáng sợ.

....

Lâm Dương Thần quanh quẩn trong cảm xúc tiêu cực hai ngày. Buổi tối của hai ngày sau, nàng theo mệnh lệnh trước đó của Tần Tuyết Nhiễm chuẩn bị cùng cô ra ngoài.

Lần này người đến căn hộ ven sông đón nàng là người quen đã lâu không gặp, Lý Bân.

Một khắc nhìn thấy Lý Bân xuất hiện trước cửa Lâm Dương Thần da đầu có chút tê dại, toàn thân bỗng dưng ẩn ẩn nổi lên một tia cảm giác đau đớn. Có lẽ nàng vẫn chưa thể thoát khỏi bóng ma tâm lý đối với cái đêm ở địa lao Tần gia, đặc biệt là đối với người đàn ông này.

Lý Bân nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo chán ghét cùng căm phẫn không thèm che đậy, tựa như hận không thể ở trên người nàng khoan thủng vài cái lỗ.

Sau đó lạnh lùng nói: "Mời cô đi thay một bộ y phục khác."

Lâm Dương Thần khó hiểu nhìn quần áo trên người mình. Nàng không đoán được hôm nay Tần Tuyết Nhiễm kêu mình ra ngoài với mục đích gì, muốn đi những đâu cho nên cũng chỉ tuỳ tiện ăn mặc một chút. Có điều bộ đồ này trông khá dễ nhìn, ngoại trừ có chút kín đáo vì nàng vốn sợ lạnh, thì đâu có vấn đề gì?

Vì vậy liền thắc mắc: "...Tại sao phải thay?"

Lý Bân đáp: "Cô phải chọn y phục gợi cảm một chút, tốt nhất là váy, còn phải trang điểm."

"Đây là mệnh lệnh của đại tiểu thư."

Lâm Dương Thần càng cảm thấy kì quái, tâm không hiểu nảy sinh một cỗ cảm giác bất an. Thái độ của Tần Tuyết Nhiễm ngày hôm đó khiến nàng nghĩ mọi chuyện có lẽ không đơn giản.

Nàng chọc giận cô, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Hôm nay lại kêu nàng phải ăn mặc gợi cảm ra ngoài, đến cùng là muốn làm cái gì?

Trước tiên xem tình tình thế nào lại nói. Chuyện đã đến nước này nàng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Cuối cùng Lâm Dương Thần đành phải nhu thuận phối hợp, chậm rì rì trở về phòng ngủ đổi một chiếc váy, bổ trang một chút.

Đổi đến chiếc váy thứ ba Lý Bân mới xem như hài lòng, gật đầu để nàng ra cửa.

Một tiếng sau, Lâm Dương Thần được Lý Bân mang đến một câu lạc bộ giải trí, theo chỉ dẫn của nhân viên tiến vào phòng vip ở tầng trên cùng.

Ở trong phòng có một nhóm mười mấy người, toàn bộ đều mặc vest đen đang đi tới đi lui xem xét mọi ngóc ngách dường như là muốn kiểm tra xác nhận gì đó.

Lâm Dương Thần bỏ qua bọn họ, trước tiên quét mắt một vòng tìm kiếm thân ảnh Tần Tuyết Nhiễm.

Chỉ một ánh nhìn nàng đã nhận ra Tần Tuyết Nhiễm đang quay lưng về phía mình, cùng người nào đó ngồi ở bên bàn rượu.

Mà người đàn ông đầu hói bụng bia ngồi đối diện với cô, trông xa lạ nhưng cũng thật quen mắt.

Lâm Dương Thần trong lúc nhất thời toàn thân đóng băng tại chỗ.

Đây chẳng phải là người đàn ông gặp ở tiệc rượu lần trước, người đã cùng Tần Tuyết Nhiễm mở lời xin cô đem nàng tặng cho hắn sao?

Một khắc kia, Lâm Dương Thần dường như hiểu ra Tần Tuyết Nhiễm để nàng đến chỗ này, lại kêu nàng ăn mặc trang điểm gợi cảm rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.