Có lẽ là vì hôm nay qua cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng phá lệ chọc mắt người, cũng có lẽ là vì hôm nay hồ Tĩnh Thủy xanh trong thấy tận đáy, vậy nên tâm tình của Thang Vệ Quốc cũng sáng sủa khác hẳn thường ngày. Trong khi cùng Thái Tử điện hạ Thẩm Vân Tân chơi cờ, Thang đại nhân tính toán thật cẩn thận để mình không rơi vào thế bí. Đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến một giọng nói khiến cho hắn cảm thấy đau đầu, là giọng nói của công chúa ngốc kia. "Này Canh Cho Chó!" Công chúa ngốc cất cao giọng vừa kêu vừa dẫn theo làn váy hướng về phía giữa đình hồ chạy tới. Thang Vệ Quốc đưa tay đỡ trán. Kể từ khi Trường Ninh công chúa kêu hắn là Canh Cho Chó trở về sau, từ trong ra đến ngoài của Đông Châu này có ai lại không biết biệt danh của thái phó Thái Tử hắn là Canh Cho Chó đây? Càng đừng nói đến chuyện bị đối thủ đem ra làm trò chê cười. Quả thực đến chó cũng cảm thấy mất hết cả mặt! Vì thế hắn hướng về phía Thẩm Vân Tân mà áy náy cười cười: "Xem ra, hôm nay nhã hứng của Thái Tử điện hạ lại bị cái đồ ngốc kia phá hỏng rồi." Thẩm Vân Tân nhíu mày lại nhìn Thẩm Dao Quân đang tung tăng nhảy nhót chạy tới. Hắn lắc lắc đầu thở dài rồi buông quân cờ trong tay xuống: "Ván này xem ra là không phân được thắng bại?" "Nếu như không có kẻ ngốc kia quấy rầy, Thái Tử điện hạ nhất định sẽ thắng vi thần." Thang Vệ Quốc cũng buông quân cờ, nhìn hắn rồi cùng nhau cười. "Hứng thú bị kẻ ngốc phá hỏng cũng không phải là chuyện gì quá xấu." Thẩm Vân Tân vừa cười vừa nói: "Hứng thú chơi cờ bị phá hỏng nhưng hứng thú khác vẫn phải có." Nói xong hắn nhìn Thẩm Dao Quân sắp chạy đến gần rồi đứng dậy. Thang Vệ Quốc tự nhiên biết đây là có ý gì. Cho dù Trường Ninh công chúa có được sủng ái đi nữa, bất quá cũng chỉ là một đứa ngốc, nhưng Thẩm Vân Tân là trữ quân, là vua tương lai của một nước Đông Châu! Còn cái người đang chạy tới như bay là Thẩm Dao Quân, lại còn biết rõ ràng hơn... "Canh Cho Chó, ta muốn sờ sờ đầu chó!" Công chúa ngốc đứng ở giữa đình, hai tay chống eo đầy cái vẻ đúng lý hợp tình mà hướng về phía Thang Vệ Quốc để nói. Thẩm Vân Tân tức giận đến đen cả mặt. Hắn đường đường là đương kim Thái Tử vậy mà vẫn còn phải tôn xưng người này một tiếng sư phụ, vậy mà lại để cho hắn bị một cái đồ ngốc trêu chọc. Thang Vệ Quốc lại không một chút tức giận. Hắn chỉ làm nửa động tác ngồi xuống, rồi vừa cười vừa nói: "Trường Ninh công chúa, cái tên này không thể gọi bậy, bằng không một ngày nào đó vi thần thật sự mang tới một con chó, đến lúc đó ngươi có cho nó ăn hay không cho?" Trong lòng Thẩm Dao Quân đã biết rõ, nhưng nàng lại ngậm ngón tay dùng vẻ mặt mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn hắn: "Canh Cho Chó thì phải cho chó ăn, A Dao chỉ muốn sờ đầu chó!" Công chúa tuy ngốc, nhưng khi kẻ ngốc nói chuyện lại có thể làm cho người bình thường tức giận đến cả người cũng phải run rẩy! "Thái Tử điện hạ, ngài hãy vì vi thần làm chủ!" Thẩm Vân Tân chỉ cười cười, chỉ vào đàn cá đang phun bong bóng trong hồ mà vừa cười vừa nói: "A Dao muội muội, ngươi xem con cá đang há miệng xin ăn kìa. Có muốn cho cá ăn hay không?" Công chúa ngốc cắn cắn móng tay, nàng gật gật đầu: "Cùng hoàng huynh cho nó ăn!" Thẩm Vân Tân lắc đầu: "Ta không cho nó ăn, là A Dao." Dứt lời hắn cầm từ trên bàn đá một chút mồi câu, đặt vào tay Thẩm Dao Quân, một cái tay khác dắt nàng đi đến bên cạnh đình. Hàng lan can của đình rất thấp, chỉ cao đến nửa người mà thôi. Thẩm Dao Quân làm như mình đang rất vui vẻ, nàng hướng về phía trong hồ ném mồi câu. Thẩm Vân Tân vẫn đứng ở bên cạnh nàng, nhưng hắn xoay người hướng về phía Thang Vệ Quốc gật đầu một cái. Vòng bảo hộ nơi này vốn được làm hết sức chắc chắn, đáng tiếc có một đoạn lại bị gãy mất từ mấy ngày trước đó. Vì thế hắn dùng tay vỗ thật mạnh một cái lên vòng bảo hộ. Cái lan can lắc lư, công chúa ngốc trượt chân một cái, cả người lập tức lảo đảo ngã vào trong hồ. Trong lòng Thẩm Dao Quân không khỏi cả kinh. Kỳ thật nàng biết bơi không kém, nhưng mà, nàng lại không thể trước mặt người ngoài biểu hiện ra mình quá mức thong dong. Cái thân hình nho nhỏ ở trong nước vừa phịch phịch giãy giụa vừa kêu to cứu mạng, còn bên đình, Thẩm Vân Tân ngồi ở trên cái ghế đá thật dài, thản nhiên mà nhìn thân hình trong nước kia vừa cười vừa nói: "A Dao muội muội, cho cá ăn có vui không?" Đây đâu phải bảo nàng cầm mồi cho cá ăn chứ! Đây rõ ràng là muốn nàng lấy chính bản thân mình làm mồi cho cá ăn đó nha! Vì chịu kinh hách mà đàn cá đang bơi lội phải chạy trốn tứ tán. Mặt hồ tản ra từng cuộn sóng lấp loáng. Rõ ràng là người bị rơi trong nước đã sặc mấy miếng rồi, hiện tại vẫn đang ở nơi đó vừa giãy giụa vừa kêu cứu. Thang Vệ Quốc cũng chỉ híp mắt vừa cười vừa xem: "Công chúa đây chính là dùng thịt uy cá, cũng coi như là báo ứng đi." Thẩm Dao Quân không thể ở trong nước chống được thêm bao lâu nữa. Nếu vẫn tiếp tục giãy giụa khả năng lớn là nàng sẽ chìm xuống, còn nếu là lúc này tỏ ra chính mình biết bơi, như vậy sẽ chỉ khiến cho người ta khả nghi! Nàng sắp chịu đựng không nổi nữa rồi... Người trong đình lại càng tỏ ra vui vẻ. Bọn họ cũng không đến mức đẩy Thẩm Dao Quân vào chỗ chết, nhưng đây là vòng bảo hộ bị gãy rời, công chúa tự mình ngã xuống. Nếu như sau này nàng có bị bán thân bất toại, như vậy lại càng thú vị. Đúng vào cái lúc nghìn cân treo sợi tóc như vậy, bên hồ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu lam, như tùng như trúc, ở trên mặt nước Lăng ba vi bộ*, như thần linh trích tiên hiện thế dẫm lên trên mặt nước bằng lá trúc. Cả người nàng toát lên vẻ thong dong cùng ưu nhã, chỉ cần đưa ra một tay đã vớt lên được cái người nãy giờ vẫn đang giãy giụa trong nước là công chúa ngốc! Là Lý Quý Hâm! Nàng nghe cung nữ nói, Trường Ninh công chúa đang ở hồ Tĩnh Thủy chờ nàng đi đếm con kiến, liền ôm tư thái muốn tới răn dạy người này một phen, không ngờ được là lại thấy công chúa ngốc rơi xuống nước! * Lăng Ba Vi Bộ: Là khinh công độc môn của Tiêu Dao Phái trong truyện "Thiên long bát độ" của nhà văn Kim Dung. Thẩm Dao Quân ở trong lồng ngực nàng ho khan vài tiếng thật mạnh, phun ra mấy ngụm nước hồ rồi tức khắc khóc lên thành tiếng: "Anh anh anh... Mỹ Nhân Nữ Phó đã tới cứu A Dao! Nhất định Mỹ Nhân Nữ Phó là tiên nữ rồi!" Nhưng hiện tại Lý Quý Hâm lại chẳng tâm tình đâu mà cùng công chúa ngốc nói nhảm, ôm người này vào trong ngực rồi buông người nhảy vào giữa đình hồ! Hai cái người đang ở trong đình nhìn mà choáng váng đến hoa cả mắt. Khi nghe nói Trường Ninh công chúa có nữ phó thứ ba trăm tám mươi, bọn họ còn nghĩ rằng không quá ba ngày người này cũng sẽ phải rời đi, và đó cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể. Nhưng trước mắt lại cho họ thấy, người này thật đúng như tiên tử cùng đám mây, chẳng những làn da như tuyết như hoa mà cả người còn toát ra cái khí khái như tùng như trúc vậy. Không đợi đến Thái Tử điện hạ cùng thái phó của Thái Tử mở miệng, Lý Quý Hâm liền hỏi trước một câu với giọng điệu rét căm căm: "Vì sao công chúa lại bị rơi xuống nước?" Giọng của nàng lúc này quạnh quẽ như hồ nước, rõ ràng là cái người phong nhã, vậy mà khi nàng lạnh lùng mở miệng như vậy, liền giống một đóa hoa cao lãnh làm người ta phải tránh xa ba thước. Thẩm Vân Tân thẳng lăng cặp mắt ngơ ngác mà nhìn nàng. Thang Vệ Quốc là người có phản ứng trước: "Thấy Thái Tử vì sao không quỳ?" Vừa nghe thấy hắn hỏi như vậy, Lý Quý Hâm liền minh bạch hai người trước mặt này là ai. Vì thế vẫn đứng thẳng cười lạnh, nàng nói: "Tại hạ là nữ phó của Trường Ninh công chúa, là sư phụ của kẻ khác giống như thái phó của Thái Tử vậy. Thái phó đại nhân cao hơn ta một đầu, nhưng ban nãy thứ ta nhìn thấy lại là đại nhân gặp công chúa không quỳ, thấy công chúa gặp nạn không cứu, hiện giờ lại còn hỏi ta vì sao không quỳ. Còn không bằng thái phó đại nhân nói trước đi, vì sao thấy công chúa ngài lại không quỳ?" Thang Vệ Quốc tức khắc á khẩu không trả lời được. Quỳ gối trước kẻ ngu? Trong lòng Thẩm Dao Quân thì mừng thầm nhưng trên mặt lại vẫn phải làm ra một bộ si ngốc. Nàng ở trong lòng ngực Lý Quý Hâm mà một phen nước mũi một phen nước mắt tố khổ: "Hoàng huynh để cho A Dao tới uy cá. Anh anh anh... Trong nước quá lạnh, rồi được Mỹ Nhân Nữ Phó ôm một cái." "Vậy sao?" Lý Quý Hâm kéo một cái thật dài âm cuối: "Thái Tử điện hạ để cho công chúa cho cá ăn, không biết là dùng cách nào để cho cá ăn vậy?" Nàng liếc qua khóe mắt một cái mà như có kiếm quang từ trong mắt chợt lóe ra. Xuất thân là giang hồ, thứ nàng quen thuộc nhất đó chính là giết chóc. Có lẽ là bị nhuệ khí như vậy làm cho kinh sợ, Thẩm Vân Tân đã không còn sự tự tin như cái lúc khi dễ Thẩm Dao Quân: "Ta chỉ là lấy con cá đưa cho A Dao muội muội, ai ngờ cái vòng bảo hộ này lại bị gãy rời ra. Vì không cẩn thận nên A Dao muội muội ngã vào nước mà thôi. Trong khi ta đang muốn tìm người cứu A Dao, không ngờ được là ngươi đã đến. Ngươi là nữ phó mới của A Dao?" Lý Quý Hâm nhìn nhìn đoạn lan can bị rớt. Vòng bảo hộ này nếu như vì Thẩm Dao Quân cho cá ăn mà bị gãy rời thì nó phải rơi xuống theo phương hướng Thẩm Dao Quân đổ nghiêng ra ngoài, thậm chí là rớt xuống dưới nước. Nhưng hiện giờ nó lại rơi trên mặt đất, thậm chí thiếu chút nữa thì lăn vào đến giữa đình. A! Chỉ có chút tiểu kỹ xảo này, thế nhưng lại cho là đã lừa được nàng? Nhưng vẫn bất động thanh sắc như cũ, vỗ vỗ công chúa ngốc trong lòng ngực, nàng vừa cười lạnh vừa nói: "Nếu là công chúa không cẩn thận ngã đi vào, Thái Tử điện hạ cũng nên mau chóng tìm người cứu công chúa mới đúng." "Đúng! Đúng! Đúng! Là ta đã sơ sẩy." Thẩm Vân Tân cũng vừa cười vừa trả lời. Lý Quý Hâm liền lắc lắc đầu: "Là thái phó đại nhân sơ sẩy." Thang Vệ Quốc nhíu mày, cái người Lý Quý Hâm này, bất quá cũng chỉ vừa mới làm nữ phó cho công chúa được mấy ngày thế nhưng lại đã kiêu ngạo giống hệt như công chúa ngốc kia! Nhưng người này lại vẫn hết sức trấn định, tự nhiên mà nói tiếp: "Thái phó Thái Tử là sư phụ của Thái Tử, vô luận học thức hay là làm người, đều phải là tấm gương tốt, Thái Tử làm sai, thái phó chiếm một nửa. Hôm nay cũng còn may là công chúa không có việc gì, nếu không ta cũng vô pháp hướng Hoàng Hậu nương nương giải thích." Nàng cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Chỉ có điều, công chúa không có việc gì không có nghĩa là trách nhiệm này liền không truy cứu." Giữa thanh thiên bạch nhật nàng đã hứa với công chúa ngốc, ai dám động tới nàng, chính là cùng Lý Quý Hâm nàng làm khó dễ. Hiện tại có người khi dễ công chúa ngốc ngay dưới mí mắt mình đây, thật cho rằng người của Hoa Xà Sơn không biết nổi giận hay sao? Mặc dù chỉ là bao che cho con, nhưng chuyện này cũng phải đòi lại công bằng cho Trường Ninh công chúa mới được. Miễn cho sau này người ta còn tưởng rằng kẻ ngốc này thật dễ bắt nạt! "Vậy ngươi muốn như thế nào?" Thang Vệ Quốc bất mãn mà nhìn nàng: "Thứ cho ta nói thẳng, cả thiên hạ Đông Châu này, tại hoàng cung Đông Châu này đều không có chỗ cho một hạng người hạ lưu như ngươi nói chuyện! Ngươi hiện giờ là đang làm trò trước mặt Thái Tử. Cái gì nên nói cái gì không nên nói, chuyện gì nên quản chuyện gì không nên quản, hẳn là trong lòng ngươi cũng đã rõ ràng." Những ám chỉ trong lời này đã quá rõ ràng, cứ cho là Thái Tử cố ý làm cho công chúa rơi xuống nước thì như thế nào? Một cái nữ phó nho nhỏ như ngươi thì có thể làm được cái gì? Nhưng Lý Quý Hâm người này, tuy rằng ngày thường làm người vẫn luôn nhu hòa, nhưng một khi tính tình nổi lên, thì lại là cái người cực kỳ cố chấp cũng như hết sức quật cường! Khi dễ công chúa ngốc của nàng, đã xin phép nàng hay chưa? Vì thế nàng chỉ lạnh lùng mà liếc hắn liếc mắt một cái: "Ta chỉ biết, ta thân là nữ phó của Trường Ninh công chúa, chuyện liên quan đến công chúa điện hạ thì ta phải quản!" "Ngươi..." Thang Vệ Quốc tức giận đến nói không ra lời. Đây là lần đầu tiên hắn phải giảng giải cho một người không hiểu quy củ! Đột nhiên Lý Quý Hâm lại ngồi xổm xuống, nàng sờ lên mái tóc còn ướt dầm dề của Thẩm Dao Quân rồi hạ giọng thật nhẹ nhàng để hỏi: "Lạnh không?" Công chúa ngốc liền gật đầu: "Lạnh!" "Sợ không?" "Sợ!" "Có tức giận không?" Công chúa ngốc lắc lắc cái đầu nhỏ: "A Dao không tức giận." "Vì cái gì không tức giận?" Lý Quý Hâm làm ra vẻ tò mò hỏi. Kỳ thật nàng đã biết được, công chúa ngốc là cái kẻ ngốc, mà kẻ ngốc thì làm sao lại mang thù đâu? Hôm qua mình vừa mới chỉnh nàng, vậy mà buổi sáng hôm nay nàng đã lại ôm chăn tới xem mình rồi. Thật là một kẻ ngốc khiến người ta phải đau lòng. Công chúa ngốc chìa lên cái quai hàm mà trả lời: "A Dao không dám tức giận. Bằng không... Bằng không..." Trong mắt như phát ra một nỗi sợ hãi. Lý Quý Hâm chợt nhớ lại, người này đã từng nói với mình, nếu như cô ấy nói lại cho Hoàng Đế Hoàng Hậu biết, sau này sẽ còn bị bắt nạt nhiều hơn nữa. Lý Quý Hâm hoà nhã mà nhìn nàng, ý cười trong mắt cứ như là xuân giang thu nguyệt vậy. Nàng dùng lời nói thật thấm thía: "Ngươi có thể tức giận." "Ta có thể sao?" Công chúa ngốc nghoẹo cổ đầy cái vẻ khó hiểu. "Ngươi không có làm cái gì sai cả. Nếu ngươi bị khi dễ, chẳng những ngươi có thể sinh khí mà ngươi còn có thể báo thù!" Lý Quý Hâm đứng lên, dùng lời nói thấm thía mà giáo dục nàng: "Ta dạy cho ngươi không thể khi dễ người khác, nhưng không đồng nghĩa với chuyện ngươi có thể để cho người ta khi dễ. Đầu tiên, ngươi phải học được cách bảo hộ chính mình, tiếp theo ngươi mới phải làm một cái người thiện lương." Công chúa ngốc nửa biết nửa thông suốt mà nhìn Lý Quý Hâm, trong lòng chợt thấy xúc động. Người này cho rằng mình là một kẻ ngốc, nàng cho rằng mình vô cớ mà phải chịu người ta khi dễ. Nàng nói sẽ che chở cho mình. Nàng đã thắng tất cả những nữ phó từng tới nơi này. Trong mắt Công chúa ngốc đột nhiên xuất hiện một phần kiên định, nàng gật đầu: "Cái gì A Dao cũng đều nghe Mỹ Nhân Nữ Phó!" Vẫn đứng một bên trầm mặc một hồi lâu Thẩm Vân Tân cau mày: "Ngươi muốn làm gì?" Ai cũng sẽ không tin tưởng, một cái nữ phó mới tới sẽ đối với đường đường Thái Tử điện hạ cùng thái phó của Thái Tử động thủ. Đương nhiên rồi, chính bản thân Lý Quý Hâm cũng sẽ không tin. Hoa Xà phái vẫn luôn không màng chuyện thế sự, chỉ trải qua cuộc sống vất vả cùng bản thân nghèo khó mà thôi. Nhưng các nàng luôn có khí khái của chính mình. Nàng cười cười: "Từ nay về sau ta sẽ luôn dạy dỗ Trường Ninh công chúa như vậy. Mọi việc cần phải được xem xét đúng là đúng mà sai là sai. Nếu không muốn ta tiếp tục truy cứu việc công chúa bị rơi xuống nước này, vậy thì làm phiền hai vị hướng công chúa nói lời xin lỗi. Nếu không..." "Phải nói lời xin lỗi với một kẻ ngu, liệu nàng có hiểu không đây?" Thẩm Vân Tân cảm thấy cuộc nói chuyện này thật có hứng thú. Hắn nhìn Lý Quý Hâm chằm chằm, đây là cái người thật thú vị. Lý Quý Hâm chỉ là cườimột tiếng rét lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]