Chương trước
Chương sau
Ba người hậm hực từ chỗ tối đi ra, cái trò xuân cung đã không rình coi được nữa, lại còn bị bắt quả tang!

Trầm Dao Quân lập tức vọt vào trong ngực của hoàng hậu: "Hu hu hu... Căn bản là mẫu hậu không có bị mất tích mà chỉ là diễn xuất để lừa gạt A Dao! A Dao không vui! Mẫu hậu trọng sắc khinh con gái!"

Hoàng hậu liền xoa đầu Trầm Dao Quân: "Đứa nhỏ ngốc này! Trầm Ôn Du đã phát hiện ra chuyện này, nếu vẫn lên Hoa Xà sơn thì sẽ dễ dàng bị phát hiện. Vì lý do an toàn, cho nên mẫu hậu không thể không lập cái kế như vậy." Đột nhiên tròng mắt của nàng khẽ liếc một cái, ý cười trong con mắt lóng lánh.

Cái kế này đã khiến cho phu nhân Hoa Xà bị lừa gạt mà tự nguyện xuống núi. Sau rất nhiều năm trôi qua trong bình an, nếu không có việc gì thì phu nhân Hoa Xà không muốn xuống núi. Chỉ vì nó mà cuộc sống yên tĩnh của người này đã hoàn toàn bị đánh vỡ. Nhưng nàng đã đánh cuộc với bản thân, một khi xảy ra chuyện, nhất định phu nhân Hoa Xà sẽ xuống núi tới cứu nàng!

Lý Quý Hâm đứng ở trước mặt phu nhân Hoa Xà, trên mặt không một chút cảm xúc: "Ta vừa nghe nói, coi như ta cùng Tấn Nhất có gặp phải rủi ro thì sư phụ cũng không sẽ tới cứu chúng ta."

Lý Tấn Nhất ở một bên dùng sức gật đầu.

Phu nhân Hoa Xà làm lơ bỏ qua hai người sang một bên, mắt làm bộ nhìn lên trần nhà: "Có không?"

Lý Quý Hâm khoanh hai tay nghiêm túc trả lời: "Chẳng lẽ mới vừa rồi là do tai của ta đã nghe nhầm?"

Thật ra khi phu nhân Hoa Xà nói những lời này cũng chỉ là để biểu hiện bản thân đối với hoàng hậu có bao nhiêu để ý mà thôi. Lời của bản thân lỡ nói ra, coi như có bị đồ đệ đánh chết thì cũng không thể nhận!

"Là ngươi nghe lầm! Nghe lầm đi!" Phu nhân Hoa Xà cầm khăn che mặt khóc hu hu hu: "Ta đã quan tâm tới các đồ đệ của mình như vậy, đâu có khác gì đối với con gái, làm sao ta có thể mặc kệ sống chết của A Hâm cùng Tấn Nhất được chứ?"

Trầm Dao Quân chống cằm nhìn phu nhân Hoa Xà, trời đất! Tốc độ sửa miệng của người này lại còn nhanh hơn cả lật sách!

Hoàng hậu thật không đúng lúc mà nằm ở trên lưng phu nhân Hoa Xà, ánh mắt quyến rũ như tơ, nàng bĩu môi nói: "Sư tỷ, nhưng mới vừa rồi ngươi lại nói với người ta không phải như vậy nha!"

Lý Quý Hâm liếc mắt nhìn phu nhân Hoa Xà, sau đó nàng tóm lấy Trầm Dao Quân cùng Lý Tấn Nhất nhanh chóng bỏ ra ngoài: "Sư phụ không có cách nào nuôi nữa rồi! Tấn Nhất chúng ta đi thôi!"

Ngay tức khắc phu nhân Hoa Xà vươn hai tay ra: Học trò ngoan, đừng đi!

Nếu đồ đệ không nuôi sư phụ, nàng lấy gì ăn, lấy gì dùng, làm sao sống qua ngày được đây?

"Mỹ Nhân Nữ Phó!" Trầm Dao Quân kéo kéo tay áo của Lý Quý Hâm: "Tại sao chúng ta lại phải đi nha! A Dao còn muốn xem mẫu hậu cùng phu nhân Hoa Xà phát đường chứ đâu!"

Lý Quý Hâm thở dài: "Một người thì làm bộ mất tích gạt người kia xuống núi, còn một người phải từ nơi xa xôi như vậy xuống núi cứu người, lại đã nhiều năm không gặp giờ mới được gặp nhau trong khi tình cảm vẫn như lúc ban đầu như vậy, còn không phải chúng ta nên chừa lại chút thời gian để cho các nàng gối đầu kề vai nói chuyện lâu một chút hay sao?"

Trầm Dao Quân gật đầu một cái: "Vậy A Dao cũng phải cùng Mỹ Nhân Nữ Phó gối đầu kề vai nói chuyện lâu một chút mới được!"

Lý Tấn Nhất siết hai tay, dậm chân thật mạnh: "A a a... Các ngươi đám này toàn bộ đều là người xấu! Đều bắt nạt Tấn Nhất chỉ có một mình! Mới người này ngược cẩu xong lại đến người khác, còn có cho người ta một con đường sống hay không? Các ngươi đây là chơi trò củ cà rốt ngồi xổm hay sao? Củ cà rốt ngồi xổm! Củ cà rốt ngồi xổm! Hoàng hậu ngồi xổm xong lại đến công chúa ngồi xổm!"

Lý Quý Hâm vừa cười vừa vuốt chỏm tóc ngây ngô của Lý Tấn Nhất: "Trước hãy chờ cho ngươi nẩy nở cái đã."

Lý Tấn Nhất cùng Trầm Dao Quân lớn bằng nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là một người lớn lên ở trên núi được bữa hôm thôi bữa mai, dinh dưỡng không đầy đủ nên vóc người thấp bé, đen gầy. Còn người kia mặc dù không cao, nhưng lại là trắng trẻo, mũm mĩm giống như cục bột nếp vậy.

Lý Tấn Nhất lại càng bi thương: "Các ngươi không thể bởi vì thấy ta đen đúa liền kỳ thị ta, da đen cũng rất tốt đó nha. Nếu lại trắng trẻo mũm mĩm thì có thể diễn ăn mày được hay sao? Có thể làm gián điệp được sao? Ngay cả chạy bộ cũng phải chậm hơn người ta hai vòng!"



"Phải! Phải! Phải!" Ánh mắt Trầm Dao Quân làm ra vẻ quan tâm cẩu độc thân: "Ngươi nói rất đúng!"

Trong phòng hoàng hậu cùng phu nhân Hoa Xà đang làm cái gì các nàng không ai biết được. Chỉ biết là vừa sang rạng sáng ngày hôm sau, khi mà ba người đang ngồi ở dưới lầu ăn điểm tâm, thì thấy hoàng hậu cùng phu nhân Hoa Xà mỗi một người đều mang theo vành mắt đen thui, cùng với cái vẻ buồn ngủ mông lung xuất hiện.

Nhìn dáng vẻ này thì có thể đoán ra hơn nửa đêm qua đã có chuyện kinh thiên động địa, núi lở đất mòn, chuyển sao dời nguyệt gì đó xảy ra, thế nên mới khiến cho hai người mệt mỏi đến thành cái bộ dáng này!

Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân liếc mắt nhìn bộ dáng kia của các nàng, trong mắt tràn đầy đều là sự hoài nghi.

Này nha, nếu nói không có phát sinh qua chút chuyện gì kinh tâm động phách hả, đến quỷ cũng không tin!

Sau đó, trước ba cặp mắt sáng quắc, phu nhân Hoa Xà và hoàng hậu mặt đầy vẻ thản nhiên cùng tự đắc, không một chút nào mất tự nhiên cả. Vì vậy mà mấy người còn lại lại rối rít cảm khái, rốt cuộc đều là người đã từng trải qua chuyện lớn, khí tràng này, tâm thái này, tư thế này là người thường thì sao có thể đạt được?

"Mẫu hậu, bước tiếp theo của chúng ta là gì? Hồi cung hay sao?" Trầm Dao Quân vừa ăn cơm vừa hỏi.

"Ta không thể đi ra quá lâu, mặc dù trong cung đã được sắp xếp thế thân rồi." Hoàng hậu nghiêm trang trả lời: "Tối hôm qua ta đã cùng sư tỷ thương lượng qua, ta phải lập tức trở về, ngươi cùng Lý Quý Hâm mang theo đám người kia gióng trống khua chiêng trở về. Có sư tỷ cùng Tấn Nhất đi theo âm thầm tương trợ, chờ đến kinh thành ta sẽ an bài chỗ ở cho thật thỏa đáng."

Trầm Dao Quân thờ ơ hỏi: "Ơ! Ngày hôm qua Mỹ Nhân Nữ Phó còn nói các ngươi nhiều năm không gặp như vậy, bây giờ lại phải tách ra hay sao? A! Mẫu hậu thật là đáng thương!"

Hoàng hậu phe phẩy cây quạt che kín nửa bên mặt, vừa phe phẩy vừa mỉm cười thật quyến rũ: "Ai nha, người hiểu ta cũng chỉ có A Dao mà thôi. Chỉ là mẫu hậu cũng đâu còn biện pháp nào bây giờ?" Nói rồi lại ném về phía phu nhân Hoa Xà một ánh mắt quyến rũ.

Phu nhân Hoa Xà vừa vững vàng tiếp nhận ánh mắt này của hoàng hậu lại vừa cầm khăn che mặt cười: "Ôi chao ơi! Tiểu Đồng Tiệp chính là không đứng đắn như vậy, một chút cũng không thay đổi! Đều do những năm này sư tỷ đã không dạy dỗ ngươi được chu đáo. Nhìn ngươi vô pháp vô thiên như vậy kìa, thế này thì còn dạy dỗ A Dao thành cái dạng gì nữa đây!"

Không thể hiểu nổi vì sao mình lại phải cõng cái nồi này, Trầm Dao Quân há to miệng: "Hả?"

"Vô pháp vô thiên!" Phu nhân Hoa Xà oán giận nói: "Không nên cứ luôn dày vò đồ đệ bảo bối bảo bối của ta như vậy, có biết không hả?"

Trầm Dao Quân bừng tỉnh hiểu ra: "Không được! Mẫu hậu nói rồi, nếu đã xuống tay thì phải xuống tay thật nặng! Nếu nhẹ tay thì dễ dàng lưu lại hậu hoạn!"

Ngay lập tức phu nhân Hoa Xà nhìn về phía hoàng hậu: "À ha? Hóa ra lâu nay Tiểu Đồng Tiệp đã giáo dục A Dao như vậy sao?"

Hoàng hậu phe phẩy cây quạt che đi nửa bên mặt: "Ai nha! Không phải như vậy. Đó là do A Dao tâm tư bén nhạy, tự học mà biết được!"

Phu nhân Hoa Xà liếc mắt một cái, uổng công bản thân mình đã dưỡng ra một cái đại đồ đệ nhìn thích mắt đã đành lại còn có tài, võ công lại cao lại còn có sức thu hút kim chủ, ấy vậy mà lại bị con gái của Tiểu Đồng Tiệp quải đi mất.

Thật đáng buồn! Thật đáng tiếc!

"Vậy cứ như vậy đi!" Lý Quý Hâm mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương cứ việc hồi cung trước, xử lý cho xong chuyện trong cung. Ta cùng A Dao sẽ theo sau. Ít nhất trên đường cũng phải gióng trống khua chiêng khiến cho trong hoàng cung phải chú ý tới."

Mấy người đã quyết định xong phương án, còn hoàng hậu thì vẫn ở đàng kia vẫn còn lưu luyến không rời: "Sư tỷ, ta quả thực không bỏ được ngươi. Thật vất vả ngươi mới có một chuyến xuống núi, vậy mà còn phải giúp ta xử lý công chuyện. Bây giờ ta lập tức phải đi rồi... Sư tỷ, ngươi hãy chờ ta! Ta muốn cùng ngươi chu du khắp thiên sơn vạn thủy, đi khắp chân trời góc bể cùng nhau dây dưa triền miên, sát cánh song phi..."

Trầm Dao Quân vung tay vỗ một cái lên mặt bàn: "Mẫu hậu! Đủ rồi đấy!"



Những người bên cạnh đều đã nghe không nổi nữa!

Lý Quý Hâm đột nhiên có chút vui mừng. Ít nhất A Dao cũng chỉ là yêu cầu ôm ôm, hôn hôn, giơ thật cao. Nếu lại giống hệt như hoàng hậu đây, chỉ sợ rằng mình không cách nào chịu được.

Nàng lặng lẽ thay sư phụ châm một cây nến. May mắn làm sao khi bọn họ có đến mười sáu mười bảy năm không gặp nhau, nếu không thì còn chẳng phải là đai lưng của sư phụ sẽ có thêm chiều rộng còn người thì trở nên gầy gò. Đến lúc đó, cho dù có là tuyệt thế cao thủ thì phu nhân Hoa Xà cũng sẽ phải ngã xuống dưới chân váy thạch lựu của hoàng hậu, chịu tổn thọ rồi hay sao?

Phu nhân Hoa Xà ra khỏi khách sạn, hoàng hậu lập tức đi theo. Còn Lý Quý Hâm mang theo hai tiểu cô nương vẫn ở lại trong khách sạn, các nàng một đường vội vàng chạy tới đây, giờ lại phải chờ đội ngũ đến kịp đã.

Các nàng cũng chỉ nói là đã vào miếu Nữ Oa cầu xin xong rồi, bây giờ muốn từ Hy Thủy đi qua.

Hoàng hậu mang theo tâm phúc của mình nhanh chóng rời đi, còn cái người một thân võ nghệ cao cường là phu nhân Hoa Xà lại không muốn bị người ta phát hiện, mặc dù có đào ba thước cũng không làm gì được nàng.

Cuối cùng phu nhân Hoa Xà vẫn là quyết định trọng sắc khinh đồ đệ, mang theo Lý Tấn Nhất âm thầm đi theo đội ngũ của hoàng hậu, ném lại Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân ở phía sau.

Lúc này Trầm Dao Quân đã không còn bị áp lực nữa, nên có thời gian ngẫm nghĩ làm sao cùng Mỹ Nhân Nữ Phó thảo luận thật nghiêm túc vấn đề ăn đậu hủ.

"Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi có nhìn thấy không? A Dao vốn là đứa bé ngoan, nhưng vì thượng bất chính nên hạ tắc loạn. Mẫu hậu chính là như vậy, nên A Dao cũng chỉ có thể là như vậy!" Trầm Dao Quân chu cái miệng nhỏ nũng nịu.

Trong lòng Lý Quý Hâm cũng hoàn toàn đồng ý, nhưng ngoài miệng lại không thể đồng ý: "Vậy được thôi! Ta liền học theo sư phụ, ở trên núi nghỉ ngơi mười mấy năm, để một mình A Dao ở trong cung đấu thiên đấu địa, như vậy thì có được không?"

"Ta mới không muốn như vậy nha!" Trầm Dao Quân phẩy đầu một cái: "Nếu ta mà là mẫu hậu, nhất định ta sẽ trói phu nhân Hoa Xà lại mang xuống núi, làm một căn mật thất nuôi nàng!"

Lý Quý Hâm: "..."

Lúc này nàng cảm thấy mình thật may mắn, bởi ít nhất hoàng hậu vẫn còn rất hiền lành. Nếu như phu nhân Hoa Xà mà bị nhốt lại, như vậy thì Lý Quý Hâm cùng Lý Tấn Nhất có thể sớm đã chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi, ngay cả toàn thây cũng không có.

Trong mấy ngày Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân ở bên ngoài cung dạo chơi, trong hoàng cung lại là gió nổi mây vần.

Đầu tiên là việc Hoàng thượng muốn khôi phục danh phận cho Trầm Ôn Du, nhưng làm như vậy thì tất yếu sẽ dính dáng đến vụ án hơn hai mươi năm trước. Giữa Trầm Ôn Du cùng Lương Phi có thù oán, chính là vì ngay từ ban đầu Lương Phi đã vận dụng thế lực gia đình mình ở sau lưng vu khống, hãm hại thái tử phi, vì vậy mới xảy ra một loạt sự việc tiếp theo.

Nếu phải khôi phục danh phận cho Trầm Ôn Du thì sẽ dẫn đến địa vị của Cẩm Tú cung bị hạ xuống. Nếu là như vậy, đương nhiên Trầm Vân Tân sẽ không bao giờ chịu chấp nhận. Còn ở triều đường lại không ngừng có người yêu cầu nghiệm chứng để làm rõ thân phận Trầm Ôn Du. Dẫu sao hắn cũng đã ở Tây Lâm châu hơn hai mươi năm, nếu như nửa đường có bị người ta đánh tráo, vậy cũng đâu dễ phát hiện ra.

Võ tướng của Trầm Ôn Du tới từ Tây Lâm châu đã sớm tiến vào hoàng cung, ở vào thời điểm có người muốn chẹt chết Trầm Ôn Du như vậy, cả một đám võ tướng sát khí đằng đằng, vì bảo vệ Trầm Ôn Du mà không tiếc thân.

Bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Thời điểm Lý Quý Hâm nghe được những chuyện này, trên mặt hơi hé ra nụ cười, tựa hồ có chút vui thích.

Trầm Dao Quân thì chống cằm chớp chớp con mắt: "Chờ đến khi bọn họ lưỡng bại câu thương, chúng ta liền có thể ra tay được rồi."

"Nào có dễ dàng như vậy." Lý Quý Hâm ung dung thong thả trả lời: "Vì tiết kiệm phí tổn, đến ngày đó rồi còn phải đợi đến thời khắc mấu chốt mới ra tay."

"Chờ đến khi chúng ta về đến cung, vì để chứng minh thân phận của Trầm Ôn Du, nhất định hoàng thượng sẽ cho gọi ngươi tới làm chứng chuyện đã xảy ra ở Thiên Ngung..." Lý Quý Hâm vừa cười vừa nói: "Đến lúc đó, vì hoàng thượng muốn cho ngươi đứng ra làm chứng, nhất định là hắn sẽ đem nguyên nhân đột nhiên trí khôn của ngươi trở lại bình thường biên soạn làm sao cho chân thực hơn. A Dao, việc tiếp theo ngươi phải làm, chính là làm sao cho mọi người tiếp nhận ngươi, một Trường Ninh công chúa sau khi được thần hóa, nhờ có thần nữ che chở mà trở nên thông minh vô song!"

Trầm Dao Quân ngoẻo cổ:"Này, đây là muốn kỹ năng diễn xuất của A Dao phải ở tầm cao mới hay sao? Nhưng vì cuộc sống hạnh phúc của mẫu hậu cùng phu nhân Hoa Xà, A Dao cũng chỉ có thể liều mạng vậy!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.