Sau khi đưa Trương Gia Nghê về nhà thì Tần Lam nhất quyết ngủ ở doanh trại. Dù sao nàng vẫn thích ở nơi đó hơn.
Hiện tại trời đã tối, Ngô Cẩn Ngôn vẫn thuỷ chung quỳ ở đó, thậm chí không xê dịch dù chỉ một centimet.
Tần Lam trực tiếp lướt qua cô, bản thân chỉ chăm chút cho những khóm hoa yêu thích của mình.
Tô Thanh nhìn không được mà đi đến, mang hết sức lực của mình ra để nói đỡ cho Ngô Cẩn Ngôn. Dù là trâu bò đến mấy, quỳ cả một ngày không ăn không uống sẽ rất dễ ngất đi.
"Trong suốt thời gian chị vắng mặt, Cẩn Ngôn đã một tay chăm chút."
Nàng không quan tâm. Cẩn thận tỉa lá một lượt, tưới hết những chậu cây của mình rồi trở về phòng.
Ngô Cẩn Ngôn không mong cầu nàng thương hại mình, tốt nhất nên đi xa xa cô ra một chút cũng được. Dù sao nếu nàng nhìn thấy cô chỉ khiến bản thân nàng tự rước giận vào mình mà thôi.
—
Doanh trại đã bắt đầu khoảng thời gian im lặng. Cô đưa mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt liền không ngăn được bản thân mình chua xót. Cô sắp không trụ được nữa rồi. Vết thương liên tục rỉ máu rồi lại khô đi, không biết là bao nhiêu lần.
Cẩn Ngôn chống bàn tay lên nền đất, hơi thở trở nên yếu ớt vì đau.
"Em nghĩ bản thân mình đủ sức để chịu đựng ư?"
Giọng nói quen thuộc vang lên. Nhưng sâu bên trong đó lại tồn tại một chút đau lòng.
Ngô Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình, chầm chậm nâng môi. "Dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-an/650174/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.