Đầu óc Cung Trầm trống rỗng, sau một lúc lâu không nói gì, trong lúc nhất thời hắn phảng phất giống như là bị đông cứng tại chỗ vậy.
Âm thanh và cảnh tượng xung quanh dường như lập tức trở nên rất xa.
Một lát sau, Cung Trầm đột nhiên hoàn hồn.
Hắn đột nhiên giương mắt, nhìn về vị trí mà Bồ Dao Tri vừa đứng.
—— ngay chỗ kia đã sớm không còn một bóng người.
Hoài Thi đang quỳ ở bên chân hắn khóc sướt mướt. Cung Trầm nhớ lại bóng dáng cực kì đơn bạc và trầm mặc vừa rồi kia của Bồ Dao Tri, trong lòng không biết vì sao lại bắt đầu dần dần hốt hoảng.
Hắn không kiên nhẫn nhấc chân mà đá Hoài Thi ra, tiếp theo, dọc theo con đường nhỏ mà nhanh chóng đuổi theo.
Nỗi lòng Cung Trầm phức tạp, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Hắn biết những lời vừa rồi của hắn, Bồ Dao Tri hẳn là cũng nghe được.
Không.
Cậu nhất định nghe được.
Nhưng mà vì sao cậu không ở lại giải thích với hắn, mà là không chút do dự rời đi?
Rời đi cực kì quyết đoán, gần như là không có bất cứ lưu luyến nào.
Tựa như hoàn toàn không nghe được thanh âm của hắn vậy.
Vì sao lại đi rồi?
Vì sao không ở lại giải thích?
Cung Trầm nghĩ không rõ.
Cung Trầm muốn biết đáp án, hắn tâm hoảng ý loạn mà tìm kiếm ở trong khuôn viên trường.
Nhưng hắn vẫn luôn chạy tới cuối con đường nhỏ, cũng chưa thể tìm được bóng dáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beta/3360684/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.