Chương trước
Chương sau
Kỷ Duyệt được người hầu trong nhà đưa đến phòng cho khách, và một bộ đồ ngủ mới tinh có màu xám sọc trắng.

Căn phòng cho khách này rất trang trọng, được lau dọn rất thường xuyên nên cậu không cảm thấy có mùi ẩm mốc. Nhưng cậu đến đây không phải chỉ để ngủ nhờ. Cậu biết thế lực của nhà họ Cố chiễm chệ và quan hệ rộng rãi nên ít nhiều gì cũng biết cái người tên Mảnh Tư Tuệ đấy.

Sau khi tắm rửa xong cậu mang đôi dép bông đi trong nhà vào rồi bước ra khỏi phòng.

"Chuyển lời giúp tôi đến ông Cố là tôi muốn gặp riêng ông ấy giúp ạ" Cậu đến trước mặt một nữ hầu trực trên lầu, cô ấy gật gật đầu nhanh chóng đi báo.

Phòng cho khách nằm trên tầng hai cuối hành lang hõm vào tường một tí.

Cố Diệp ở phòng chính giữa cũng bước ra, cổ khoác khăn, mái tóc màu lam nhạt ướt sũng nhỏ từng giọt xuống, vô thức liếc sang cậu đang đứng dựa vào cầu thang, đôi mắt bén rất lạnh lùng chỉ thoáng chốc trở nên niềm nở hơn một chút.

"Sao vậy?" Anh lên tiếng.

Kỷ Duyệt chống cằm: "Tôi chỉ có chút chuyện thôi"

Phòng cho khách không có ban công, điều hòa bật mát rượi nên hiện tại cậu không thể hút thuốc trong phòng được, trong nhà lại càng không vì hình ảnh của bản thân, mùi khói thuốc cũng khiến người ta khó chịu.

Anh ngơ ra một lúc rồi tiến đến gần cậu.

Cậu khẽ hỏi: "Phòng anh có ban công không?"

Anh gật đầu hai cái rồi chỉ tay về hướng phòng mình.

Cậu xin anh cho sài ké ban công, nhận được cái gật đầu mới chạy vào phòng lấy chiếc áo khoác trong bọc trái có một gói thuốc lá.

Phòng Cố Diệp không như cậu tưởng, rất đơn giản, có một tủ sách lớn phía ngăn dưới có mấy cuốn manga, có một cái tủ gỗ bị khóa đặt ở góc kín, khuất trong phòng còn lại cũng không có gì đáng để chú ý.



Ngoài ban công thì có một vài chậu cây cảnh nhỏ được treo lên, cậu đựng tựa người vào thanh sắt còn anh thì đứng tựa vào cửa đối diện.

Thật ra nguyên chủ thân thể này không có thói quen hút thuốc, vì người ta chỉ mới lên lớp mười thôi còn cậu thì chỉ sài thân xác người ta thôi chứ cậu lớn rồi mà.

"Hút thuốc không tốt"

"Hờ, cậu nói thừa, tôi cũng không phải lúc nào cũng hút"

Cậu rít một hơi, làn khói trắng xám nhàn nhạt loãng ra trong không khí.

Cả hai đứng vậy không ai nói lời nào, năm phút sau cậu dập điếu thuốc vào trong giấy ăn rồi cuộn lại bỏ vào sọt rác đồng thời rời đi.

"Có nhiều lúc cậu không phải Kỷ Duyệt nữa" đột nhiên Cố Diệp nói. Q

Tay cậu vừa chạm vào tay nắm cửa thì ngạc nhiên cứng đờ cả người, gật đầu một cái rồi rời đi luôn.

Ra khỏi phòng, cô hầu khi nãy đứng ở đó nói lại: "Ông chủ bảo cậu đến thư phòng gặp ông, cậu đi theo tôi ạ"

Kỷ Duyệt? Cậu vốn dĩ đâu phải người ta đâu.

Trước mặt cậu có một cánh cửa gỗ khóa số, nó đang hé mở một chút, cậu thuận thế khi được cho phép đẩy vào rồi đóng cửa lại.

"Chào bác ạ" cậu lí nhí.

Bên cạnh ông là vợ ông đang ngồi lên thanh kê tay của ghế, lúc này bà đã thay một bộ váy ngủ thoải mái, tóc búi hờ.

Hai vợ chồng họ như đang bàn bạc gì đó, cậu không dám tiến lại gần. Mãi đến khi nhận được ánh mắt như hiệu lệnh cậu mới dám tiền tới một chút, khe khẽ nói: "Dạ..cháu..chỉ.. muốn hỏi là..." Cậu cứ ngập ngừng mãi. "Là, không biết cô và bác biết ai tên Mãnh Tư Tuệ không ạ?" C



Phu nhân nhà họ Cố ngạc nhiên lộ rõ vẻ không tin rồi thì thầm vào tai chồng của mình.

Ông ấy nhìn cậu bằng ánh mắt thăm dò rồi thở dài: "Tôi thấy cháu không nên lầng mò quá sâu, hậu quả khó lường, nguy hiểm"

Cậu nhướng mày, cúi gầm mặt xuống: "Cháu chỉ hỏi mà thôi ạ."

"Được rồi chú có biết, nhưng bây giờ nơi chính xác bà ta đang ở thì chú không biết nhé, bà ấy có thể giải đáp thắc mắc của cậu nhưng sự thật cậu muốn biết quá nguy hiểm. Ta chỉ biết bà ấy thích biển mà thôi" (

Nhận được câu trả lời, cậu cảm ơn, mím môi rời đi. Hai người vợ chồng già này sao vẫn như mới cưới, ân ân ái ái, cậu có thể thấy không gian màu hồng xung quanh cậu luôn rồi á!

Cũng đúng thôi, người ta là kiều nữ Cố tổng đích thân chờ đợi, theo đuổi mười năm trời, không cưng như trứng hứng như hoa cũng lạ.

Kỷ Duyệt trở về phòng, vẫn là một đêm mất ngủ, cậu cứ nhìn trần nhà nhưng suy nghĩ thì không đâu vào đâu.

Liệu mình...có nên tiến đến chân tướng sự thật, mình là ai? Mẹ mình lại là ai?

Cậu quấn chăn kín mít, nhưng vẫn rét run vì nhiệt độ điều hòa, cậu sợ lạnh! Ghét mưa...Không thích quá nóng, không thích ăn khoai, khoai lang nhưng lại thích ăn khoai lang lắc, khoai tây chiên.

Cậu ghét mưa bởi vì phiền, ướt át, ẩm ẩm, đi đâu cũng bất tiện mưa to cũng rất ồn ào, mẹ cậu tự xác cũng là vào ngày mưa tầm tã, lúc cậu được đón về Kỷ gia, khởi đầu cơn ác mộng cũng là một ngày mưa phùng.

Cậu ghét mưa lắm thà ăn mười củ khoai lang còn hơn.

Biển...đột nhiên cậu nhớ đến lời cuối cùng của ông. Biển, hình như cậu biết chút gì đó, đọc sách hình như mẹ của

'Kỷ Duyệt' cũng thích đi biển, đặc biệt là hawaii, nhưng cậu lại cảm giác manh mối sẽ không nằm ở Hawaii.

Kỷ Duyệt cứ nằm lẩm bẩm, mãi đến khi bốn giờ năm mươi phút sáng mới dần dần thiếp đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.