Kỷ Duyệt cáu, chậc một tiếng rồi quay ngắt đi, bơ đẹp đối phương.
Xe bắt đầu đi, cậu từ từ dựa đầu vào ô kính cửa sổ, miệng lẩm bẩm bài hát đang được phát trong tai nghe.
Mặt trời dần lên, chiếu rọi ánh nắng rực rỡ qua mỗi cung đường, xuyên qua những tán lá. Cậu âm trầm nhắm nghiền mắt lại, nắng quá ấm, quá dễ chịu rất khiến người ta muốn chợp mắt một lúc cộng với việc hôm qua cậu ngủ chưa đã nên giờ cậu muốn ngủ bù.
“Cả lớp mình chơi một trò chơi nhỏ không?” Đác Dĩ Đa theo tờ giấy kế hoạch mà cô Mỹ đưa bắt đầu tổ chức gameshow cho lớp.
“Được áaaa” cả lớp đồng thanh hô.
Còn cậu kiểu: Không! Không! Khôngggg!
“Vậy chúng ta sẽ chơi chuyền gối nha” Đác Dĩ Đa lấy trong túi ra một chiếc gối bông nhỏ màu trắng mỉm cười.
Mọi người gật gật đẩu tỏ vẻ đồng ý, cậu ta mới phổ biến luật chơi.
“Tớ sẽ bật một bài nhạc và mọi người sẽ bắt đầu chuyển cái gối này ở hàng đầu tiên theo đường vuông góc, và đến khi bài hát chạy đến khúc nào đó tớ sẽ tắt bất ngờ, khi nhạc tắt ai xui xẻo còn giữ cái gối sẽ nhận một hình phạt” Đác Dĩ Đa nháy mắt.
Cũng thú vị nhỉ.
Nghĩ vậy chứ cậu không muốn cái gối đấy dính vào mình đây QAQ.
Chờ mọi người gật đầu xong xuôi, cậu ấy cầm một chiếc loa nhỏ màu trắng kết nối với điện thoại rồi bật nhạc. Tiếng nhạc bắt đầu chạy, gối cũng bắt đầu chuyền, ai cũng háo hức chơi nhưng lại không muốn người chịu phạt là mình.
Khi mọi người chuyền được hơn hai vòng, cậu mắt cứ nhìn đăm đăm ra cửa sổ, bọn họ đang đi qua một cây cầu lớn, dòng sông dài và tĩnh mịch bị nắng chiếu vào phản lên một màu ánh kim long lanh tuyệt diệu.
Nhạc tắt, cái gối bông mềm vừa vặn ở trong tay của cậu.
Kỷ Duyệt: …
Đác Dĩ Đa cười ôm bụng: “Rồi nhé, Kỷ Duyệt sẽ là người mở màn cho hình phạt của chúng ta nè!” Cậu ta ngập ngừng rồi nói tiếp: “Có ai muốn tiến cử hình phạt gì không?”
Kỷ Ninh dơ tay phát biểu: “Hít đất 20 cái, được không?”
Kỷ Duyệt thầm nghĩ, hít đất đối với cậu không khó, kiếp trước cậu trôi dạt bương trải nhiều ba cái hít đất này không nhằm nhò với một người đàn ông men lì như cậu.
Cả lớp bắt đầu xôn xao, người nói sao cũng được người lại lắc đầu.
Lục Sở nhếch môi: “Hát một bài đi”
Cậu khựng ra năm giây, mặt trắng bệch vì sợ hãi,
Lạy thánh, cậu biết hát bài một con vịt với bài ba thương con thôi! Hát dở như hạch!
Đác Dĩ Đa khẽ liếc thấy gương mặt sợ hãi đầy thú vị của cậu cố tình chấp thuận một chữ “oke”
Kỷ Duyệt lườm y, hận không mổ sẽ, bắn mười vạn cái mũi tên xuyên qua tim y, lại nhìn qua Lục Sở ánh mắt cún con nhưng hắn chỉ nhìn cậu mà nhún vai, quơ quơ tay tỏ vẻ khích lệ.
Cmn.
“T-tôi không biết hát…T-T” Cậu lắp bắp.
Cô Mỹ nhìn cậu chống cằm cười: ”Sao lại không biết, hát một bài đơn giản thị phạm cho cả lớp mở mang tầm mắt nào~”
Cậu lực bất tòng tâm nhìn cả lớp, đa số là những ánh mắt chờ đợi cậu cất giọng ca ‘trời phú’ lên, sau này sẽ có thêm thứ để sỉ vả cậu.
Kỷ Duyệt nhếch môi, cam chịu số phận.
“Cho tôi mượn guitar được không? Tử Minh” Cậu đứng dậy qua đầu ra sau.
Tử Minh chính là học bá một không hai lớp cậu, đặc biệt chơi cầu lông rất giỏi, không thích dính thị phi. Cậu ta phụ trách đe, guitar đi để tối đốt lửa trại sẽ cùng đàn cho cả lớp cùng nhau hát một bài khuấy động không khí.
Trước đây cậu khá thích chơi guitar, cũng là dùng nó để kiếm tiền, hồi trước ba mẹ mời thầy đến dạy cho Kỷ An chính là cậu học lõm được tầm một năm thì Kỷ An cũng chỉ dậm chân tại chỗ nên cậu ta cũng không đụng đến nữa nên cậu đi lấy về.
Trước cậu cùng một người bạn đi hát rong, cậu đàn cô ấy hát nhưng cô ấy chỉ là giúp cậu thôi, sau này cổ bận bịu đủ thứ nên cậu cũng không đánh guitar nữa.
“Có đàn được không đấy? Không đàn được thì thôi kẻo hư đàn người ta nha~” Một bạn nam trong lớp nói mỉa.
Guitar không dễ, muốn chơi thành thạo cũng phải mất mấy năm, cậu cũng phải gắng lắm mới có thể đánh được, trước kia cậu đắm chìm vào guitar những lúc đen tối nhất của cuộc đời, phải một khoảng thời gian rất lâu mới có thể buông bỏ.
Tử Minh bán tín bán nghi nhưng cũng đưa cho cậu, Lục Sở khá ngạc nhiên nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự tin của cậu thì chờ đợi sự thú vị cậu mang lại.
Kỷ Duyệt cầm đàn trên tay tự hoài niệm, đã bao lâu rồi nhỉ?
“Em thử đàn một chút nhé”
Cậu dùng ngón tay mềm mại của mình khẽ đánh từng nốt nhạc.
Làm quen xong cậu cười nhạt.
“You say you love me, i say you crazy”
“We’re nothing more than friends”
Cậu khẽ cất lời, không nhẹ nhàng không đằm thắm, cậu đang hát một bài ca tiếng anh, cậu nhắm mắt lại, ngồi ở phía trên đầu xe, lời bài hát cùng tiếng đàn cậu đánh khiến cho mọi người chợt im bặc.
Lục Sở ngạc nhiên, lấy điện thoại từ trong túi ra quay.
“You’re not my lover, more like a brother”
“I know you since we were like ten, yeah.”
Kỷ Duyệt lúc này đắm chìm vào bài hát hoà cùng tiếng đàn, cậu đang dần dần lấy lại cảm giác lúc đấy, một cảm giác khó tả.
“Don’t mess it up, talking that shit
Only gonna push me away, that’s it
When you say you love me, that make me crazy
Here we go again
Don’t go look at me with that look in your eye
You really ain’t going away without a fight
You can’t be reasoned with, I’m done being polite
I’ve told you one, two, three, four, five, six thousand times
Haven’t I made it obvious?
Haven’t I made it clear?
Want me to spell it out for you?
F-R-I-E-N-D-S
Haven’t I made it obvious?
Haven’t I made it clear?
Want me to spell it out for you?
F-R-I-E-N-D-S…”
Bài này là một khúc của bài Friends của Anne-Marie và Marshmello.
Gằn mạnh những âm vầng cuối cùng một cách mạnh mẽ, cậu chợt nhìn thẳng vào mắt Lục Sở khiến hắn thoáng rùng mình rồi nở một nụ cười hài lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]