Thủ tục xong xuôi Kỷ Duyệt bắt xe chạy thẳng về nhà.
Cậu đứng trước cửa lưỡng lự mãi không bước vào, ánh mắt cậu đăm đăm xuống đất mặc cho mặt trời rực rỡ soi sáng thế gian thì cậu vẫn chôn chân ở đó.
“Sao không vào?”
Sau lưng cậu vang lên một giọng nói trầm nhẹ, cậu là nghe không ra ngữ khí của người này là ám chỉ ý gì.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn đối phương không khỏi nở một nụ cười chua chát.
“Tôi thay cậu nói chuyện rồi”
Kỷ Duyệt nhìn Kỷ Hạ mắt trợn to, cả hai người im lặng không ai nói gì,
Kỷ Hạ vậy mà giúp cậu nói? Không biết hồi trước người này lúc nào nhìn cậu cũng một tia chán ghét à? Hắn ta lúc nào cũng bênh Kỷ Ninh tuy không sỉ vả cậu như người vô học thức thì hắn cũng có cách để cậu chịu tổn thương và đau đớn còn gì?…
Kỷ Hạ hắn là thấy cậu không giống như được đồn đại, dạo gần đây tính tình cũng ổn không gây chuyện lung tung trong buổi tiệc hôm ấy tuy là hắn hơi bực cậu vì đã chạy bậy đi đâu nhưng vốn dĩ chuyện khiêu khích này cũng là em ruột của hắn sai.
Cậu không đáp, gật nhẹ đầu rồi bước vào nhà.
Đúng như dự đoán mẹ kế cậu lẫn Kỷ Ninh đều ngồi ở sofa phòng khách trò chuyện vui cười với nhau khiến cậu cũng có chút chạnh lòng…
Ước gì bản thân cậu cũng có cái gọi là ‘gia đình’ nhỉ? Một gia đình thực thụ…ước gì cũng có một người nào đó yêu thương cậu nhỉ? Sẵn sàng ủ ấm cho trái tim lạnh băng của cậu, cậu sẽ không bảo giờ phụ lòng người đó đâu…
Ha…nhưng ước cũng chỉ là ước còn sự thật là sự thật, cậu là người cả hai kiếp luôn bị dính chưởng cả hai kiếp luôn không có tình thương từ bố mẹ, kiếp đầu thì do gia đình nên cuộc sống học đường bị huỷ hoại, kiếp này thì do cái mác con riêng nên cậu ngồi không cũng ăn lời bàn tán của bạn cùng lớp.
Kỷ Ninh thấy cậu thì giả vờ vẫy vẫy tay. Bà mẹ kế của cậu thấy vậy cũng hướng mắt qua.
“Lần đầu thấy Kỷ Hạ nói giúp con mấy lời, ta cũng rất tín nhiệm nó” Bà ta đổi sang trạng thái nghiêm túc.
Cậu không nói gì tiến tới ghế đối diện ngồi vào đấy.
“Nhưng việc ở qua đêm ở đâu đó, ta nhớ là Lục thiếu và Cố thiếu nhỉ?”
Kỷ Duyệt nhướng mày: “Họ giúp đưa con vào bệnh viện xong rồi về nhà”
“Lục Sở là hôn thê của Kỷ Ninh, con cũng biết rồi đúng chứ?”
Cậu xoa xoa ngón tay: “Vâng?”
“Con cũng nên giữ khoảng cách nhỉ?” Bà ta nói đầy ẩn ý.
Kỷ Duyệt thừa hiểu ý bà ta là gì cũng vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện.
Xong việc cậu lên thẳng phòng mình, cũng chả phải chuyện gì to tát chỉ là cậu tưởng bản thân sẽ bị chửi một trận. Kỷ Ninh đó cũng chả vừa vặn gì, cậu cũng đâu có ngu đến mức không biết hai đứa là Kỷ Ninh với Nguyệt Mãn là tính kế cậu, nhưng cậu là trong buổi tiệc hôm đó không ngộ ra sớm hơn trước sau cũng uống phải ly rượu đó.
Cay thật đấy…
Nguyệt Mãn gì đó cũng giả tạo phết, cậu vừa check wechat xong thấy ả nhắn cho cậu hơn chục tin nhắn hỏi thăm, nào là lo lắng, nào là cậu có sao không. Cậu không nghĩ ngợi cho ả vào danh sách đen luôn, đúng là thứ âm binh gì không.
Nhưng nói đến cũng lạ, sao ả nhắn đến mà màn hình điện thoại lại chẳng hiện thông báo? App lỗi à?
Kỷ Duyệt thở dài, bấm điện thoại trong vô định cũng không biết mình định làm gì, thấy acc Thùng Gạo hiện lên dấu thông báo màu đỏ liền chuyển sang xem thử.
Phó An Tư: Alo?
Thùng Gạo: Có chuyện gì?
Phó An Tư: Ở trường anh, ví dụ như có một người nào đó ai cũng nói là tính tình mưu mô, lòng lang dạ sói, con của tiểu tam phá hoại gia đình người khác tuy anh đã cố gắng bơ nhưng cứ bị lảm nhảm bên tai, đột nhiên bị hỏi thấy người đó như thế nào. Anh nghĩ sao?
Kỷ Duyệt nhướng mày, này là đang nói khéo cậu được bà tác giả xây dựng lời đàm tiếu hả?
Thùng Gạo: Cậu tiếp xúc với người đó chưa?
Phó An Tư: Chưa, căn bản không quan tâm.
Thùng Gạo: Nào cậu tiếp xúc rồi tính, thật thì tin đồn có rất nhiều ngã rẽ, có thể vì thân phận người đó là con riêng nên bị đồn thổi từa lưa cũng không tránh khỏi.
Phó An Tư: Chắc vậy.
Thùng Gạo: Cậu thấy cậu ta như thế nào?
Phó An Tư lúc này khựng lại một chút, đôi bàn tay thon dài chợt như bị ngưng động thời gian mấy giây rồi liên được phục hồi.
Phó An Tư: Ngoại hình không có gì nổi trội, lại thấy khá tầm thường. Cậu ta bị đồn là lăng loàn với alpha qua đêm.
Giờ đến phiên Kỷ Duyệt không biết trả lời sao.
Thùng Gạo: Nếu thắc mắc hoặc cậu là không có bằng chứng thì sao không đến hỏi thẳng người ta đi?
Phó An Tư: Hôm nay cậu ta không đi học, bị nói là chơi hỏng.
Kỷ Duyệt ba chấm hiện ra cùng một con quạ đen kêu quạc quạc. Không sao! Chỉ là trùng tình tiết xíu thôi.
Thùng Gạo: Ngoại hình cậu ta như thế nào? Miêu tả rõ một chút được không [Gấu trúc ngủ]
Cậu là cố ý hỏi thăm dò hắn.
Phó An Tư: Tóc nâu thiên sáng một chút, mắt giống màu của thanh trà đỏ vậy, dáng người không cao lắm tầm cỡ 1m7.
Kỷ Duyệt giờ là đứng hình thật sự, đây không phải là quá trùng hợp rồi à? Đừng nói người mà hắn đang kể là…cậu nha trời!?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]