“Hình như cậu hiểu sai gì đó rồi thì phải?” Lục Sở nhìn cậu áp mặt sát tới một chút. 
Kỷ Duyệt bị hành động của hắn doạ sợ vô thức lại thụt lùi một chút nhưng lại không để ý bản thân là ngồi ngay sát mép ghế, cậu vì thụt người lui theo đà mà cả người rơi xuống ghế nhưng nhanh chóng được một bàn tay nắm kéo lại gây ra một động tĩnh vừa phải. 
Nguỵ Minh tai rất thính liền ngó qua chỗ đó thì chỉ thấy một người mang hoodie đen đang quay lưng lại đội mũ, hắn cũng không thể ngắm rõ diện mạo nên không biết là ai. Giác quan của hắn rất mạnh, định bụng tới xem thì Lạc Mộng kéo hắn trở về, hỏi đủ thứ chuyện, hắn cùng đành dẹp mọi thứ sang một bên mỉm cười nhẹ nhàng giải đáp cho đối phương. 
Cậu thì sợ hú vía không dám đụng đậy, bản thân được Lục Sở ôm vào trong lòng dùng lưng của mình để che chở, tầm quan sát của cậu bị chặn nên chỉ có thể áp vào lòng ngực hắn mà hỏi: “Sao rồi?” 
Lục Sở dần dần thả lỏng cậu ra cho cậu thoát khỏi vòng tay của mình, lúc đó hắn có một ý nghĩ đến hắn còn không tin được đó là giữ cậu lại bên hắn lâu thêm chút nữa. 
Kỷ Duyệt nhìn hắn thở phào cười nhẹ nhõm rồi nói: “Cảm ơn” 
“Bình thường, nhưng sao cậu lại phải trốn tránh? Như đi rình đánh ghen vậy á?” 
Cậu cười khổ kể cho hắn nghe: “Ừ con mẹ nó, chuyện là hồi chiều tôi với Nguỵ thiếu có gây nhau, tôi sợ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beta-trong-truyen-chi-muon-lam-ca-muoi/3546232/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.