Thời tiết năm nay quá kỳ lạ, đến giữa tháng chín mà mặt trời vẫn còn chói chang. Tiết một buổi chiều là tiết Toán, giáo viên bộ môn Toán - thầy Lý Bình là một ông chú hơn 40 tuổi, giọng nói đều đều, giảng bài đều đều, chẳng khác gì đang hát ru. Ông ấy lại không đẹp trai cũng chẳng hài hước, thế nên khi ông giảng được nửa tiết, học sinh lớp 10-8 ngồi phía cuối lớp đã ngã gục gần hết. Học sinh tuần đầu mới nhập học còn khá tôn trọng thầy cô, sang đến tuần học thứ hai thì không giống vậy nữa, ai thấy buồn ngủ thì liền ngủ, muốn nói chuyện thì nói chuyện. Giang Thần lười biếng chống cằm vẽ hai hình người que đánh nhau lên trang vở. Cậu ngáp một cái, cúi đầu mở di động, còn mười lăm phút nữa là hết giờ, cậu nghĩ, lão đồng chí Lý trong vòng mười lăm phút chắc chẳng giảng được bao nhiêu nội dung, thế thì cậu ngủ một giấc chắc cũng không sao đâu. Kết quả, đầu cậu càng lúc càng cúi thấp xuống, một phút sau cuối cùng nó cũng đã hội hợp với cánh tay trái của cậu. Cây bút trên tay phải trượt dần từ giữa ngón trỏ và ngón cái, lạch cạch một tiếng, đáp xuống trên mặt sách giáo khoa toán học, Giang Thần yên lành chìm vào giấc ngủ. Tiếng chuông hết giờ vang lên, Giang Thần từ từ mở hai mắt, chưa đến ba phút, số người trong lớp đã bớt đi gần hai phần ba, bởi vì tiết học tiếp theo là tiết thể dục. Đối với người khác mà nói, tiết thể dục là tiết học để thư giãn, nhưng Giang Thần vẫn chậm chạp chưa chịu đứng lên. Vệ Mông cách đó không xa đi qua vỗ vai cậu: "Thần nhi, đi học thể dục thôi!" Vệ Mông là một Alpha, hai người ngồi cùng bàn với nhau suốt ba năm cấp hai, điểm số thi vào cấp ba cũng ngang ngửa với nhau, lại thi đỗ cùng một trường. Cậu ta có bề ngoài to lớn như một con trâu, giọng nói cũng vang dội, vừa lên tiếng đã đuổi cơn buồn ngủ còn sót lại của Giang Thần đi mất. Giang Thần miễn cưỡng đứng dậy: "Trời này mà bắt học thể dục, nóng quá." Vệ Mông đụng vai cậu: "Nhưng có thể ngắm mỹ nữ đó." Cậu ta cười hê hê, thấp giọng nói, "Mày biết hôm nay chúng ta học thể dục cùng lớp nào không?" "Lớp nào?" Giang Thần thuận theo lời cậu ta, hỏi thăm một câu, thực ra cậu cũng dễ dàng đoán ra, Vệ Mông chỉ khi nhắc đến mỹ nữ mới có hứng thú đến vậy. "Mày không biết sao, là lớp chín đó, hoa khôi khóa mình học lớp chín." Vệ Mông giục Giang Thần, "Nhanh nhanh nhanh." Giang Thần chậm chạp đi ở phía sau: "Nhìn dáng vẻ vội vàng của mày kìa, người không biết còn tưởng mày sắp đi kết hôn với hoa khôi đấy." Vệ Mông: "Xem mày nói này, biết đâu hoa khôi người ta coi trọng tao thì sao?" Giang Thần đứng trên bậc thang, vỗ vỗ vai cậu ta: "Con trai lớn của ta, trong giấc mơ thì cái gì cũng có thể trở thành sự thật." Tuần trước trời đổ cơn mưa thế nên trong tiết thể dục, các học sinh được vào trong nhà thi đấu, thời tiết hôm nay rất đẹp, giáo viên liền chuyển địa điểm học đến sân thể dục. Hai người đi vào sân thể dục tập hợp, bên chân giáo viên thể dục đã có vài dụng cụ thể thao, vài Alpha đang đá bóng trên sân cỏ. Giang Thần nhìn đám thiếu niên đang chạy như bay trên mặt cỏ, cau mày, quả nhiên trời nắng không thích hợp với cậu. Vệ Mông ngó quanh ngó quất, chắc là đang tìm nữ thần của mình. Nữ thần của cậu ta đứng cách đó không xa, đang xem nhóm Alpha đá bóng. Cậu ta điên cuồng lắc lắc cánh tay Giang Thần. "Thần nhi, Thần nhi, chắc cô ấy thích bóng đá lắm nhỉ, tao phải vì nữ thần mà sửa đổi sở thích sang đá bóng thôi, không chơi bóng rổ nữa!" Giang Thần bị lắc đến choáng váng, đá cậu ta một cái: "Lăn đi, đừng lắc nữa, mày thích chơi gì thì chơi." Vệ Mông cười hì hì nói: "Tan học tao sẽ đi xin WeChat của nữ thần." Giang Thần: "Đi đi đi, phiền chết mất, nếu mày có tiền đồ thì đã cưa được người ta từ lâu rồi, hơn nữa, mày nghĩ người ta đang xem bóng đá thật sao?" Vệ Mông nhìn các Alpha đang chạy trên sân cỏ, người nổi bật nhất chính là lớp trưởng lớp họ, rê bóng mượt mà, lừa bóng uyển chuyển, dáng vẻ đẹp trai, chính cậu ta nhìn qua hai lần cũng bị kỹ thuật đá bóng này mê hoặc. Cậu ta xoay người muốn ôm Giang Thần xin được an ủi: "Lớp trưởng ăn gì mà lớn vậy, nữ thần không phải đang ngắm cậu ấy chứ? Lớp trưởng làm màu cũng giỏi quá đi". Giang Thần giơ tay che ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt, thản nhiên nói: "Ai mà biết được, dù sao cũng không ăn cơm nhà mày." Giáo viên thể dục tập hợp học sinh, các bạn học đang đá bóng cũng lại đây xếp hàng. Sau khi giáo viên thể dục đếm số người trên sân, trực tiếp phân chia các học sinh ra để chạy bộ làm nóng người: "Alpha 3000m, Beta 1500m, Omega 800m." Giang Thần từ nhỏ đã không thích chạy bộ, trong lòng biết không thể tránh thoát được con số 1500 này, vì vậy tầm mắt của cậu liếc sang bên đội ngũ Omega. Chạy 800m chắc chắn thoải mái hơn 1500m nhỉ? Ánh mắt của cậu khóa chặt vào hàng ngũ Omega, tinh thần bỗng nhiên tỉnh táo hẳn. Một vòng sân thể dục là 400m, 800m chỉ là hai vòng sân. Omega hàng đầu tiên rời khỏi hàng, tiếp theo là các bạn học ở hàng phía sau. Giang Thần nhìn mặt trời gay gắt trên đầu, hận chính mình không phải là một Omega, sao mẹ lại không sinh mình ra là một Omega chứ, thật là một giới tính có thể lười biếng. Thế là các bạn học bên cạnh trơ mắt nhìn Giang Thần dùng thái độ "không ai nhìn thấy tôi" chui vào trong hàng ngũ của Omega. Nếu chỉ xét qua về ngoại hình và chiều cao của cậu, cậu nói mình là Omega cũng sẽ có người tin, dù sao cũng có khá nhiều nam Omega cao lớn. Dương Tú bị cậu chen lên trước cũng là một Omega, trong lớp ngồi ở phía trước Giang Thần, hai người tuy không thân thiết nhưng cậu ta vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Giang Thần: "Giang Thần, cậu nhầm hàng phải không, cậu phải ở hàng sau chứ?" Giang Thần vô cùng chắc chắn: "Không nhầm, tôi ở hàng này." Dương Tú thấp hơn cậu một chút: "......" Chỉ nhìn bề ngoài của Giang Thần, bảo cậu là Omega đúng là vẫn có người tin. Vì thế Giang Thần chui vào hàng ngũ Omega chạy xong hai vòng. Giáo viên thể dục nghiêm mặt đi đến trước mặt cậu: "Giang Thần, chạy xong rồi sao?" Giang Thần lắc đầu, phủ nhận: "Thầy, em không phải Giang Thần." Giáo viên thể dục nửa tin nửa ngờ, lại nhìn vào danh sách trên tay: "Tôi không nhớ lầm đâu, chạy thêm một vòng đi." Gương mặt này của cậu muốn quên cũng khó, một Beta nam đẹp trai thế này rất ít thấy, giáo viên sẽ không nhớ lầm. Giang Thần xị mặt nói: "Thầy, thầy cứ coi em là Omega đi." Giáo viên thể dục không định phá hỏng bầu không khí, trên gương mặt nghiêm túc lộ ra ý cười: "Chạy thêm một vòng đi, giả vờ làm O làm gì". Giang Thần lẩm nhẩm lầu bầu: "Tiểu thuyết phim truyền hình đều là O giả A, O giả B, A giả O, sao lại không cho B chúng em giả O chứ". Giáo viên thể dục bị cậu chọc cười: "Chạy xong đi rồi tôi cho cậu giả vờ làm O hết tiết". Một đám Omega cũng bị cậu chọc cười. Tuy rằng xã hội tiến bộ, nhưng những đặc điểm từ khi sinh ra thì khó mà thay đổi được, thể chất của Alpha bẩm sinh đã hơn Beta và Omega, thể chất của Beta cũng khá hơn Omega, đây là những trường hợp phổ biến nhất, trường hợp đặc biệt khác cũng không nhiều, thường thì trong triệu người mới có một Omega có thể chất tương tự với Alpha, trước mắt thì họ chưa từng gặp người như vậy trong trường học, tương lai có hay không thì chưa biết được. Kế hoạch cải trang thành O của Giang Thần thất bại, đành chậm rãi bò dậy từ trên mặt cỏ, cụp mắt nhận mệnh chạy thêm một vòng, các Beta khác đã chạy xong nên cậu đành gia nhập đội ngũ Alpha. Phía trước cậu là mấy Alpha vừa đá bóng trên sân, cậu chạy ở sau cùng nên khá dễ thấy. Những người khác không hiểu vì sao, nhưng lớp trưởng Cố Hâm chạy cuối cùng quay đầu lại trông thấy cậu đã hiểu ngay. Hơi thở của Cố Hâm đều đều, thấp giọng hỏi: "Lười chạy bị thầy phát hiện à?" Giang Thần lạnh lùng nói: "Nhiều chuyện." Cố Hâm nói nhỏ: "...... còn chưa hết giận à?" Giang Thần khịt mũi, hừ lạnh một tiếng. Cố Hâm: "......" Thấy Giang Thần không để ý tới mình, cậu đành sờ sờ mũi, an phận chạy tiếp. Giang Thần cuối cùng đã hoàn thành 1500m của mình, cả người đầy mồ hôi. Bình thường cậu luôn thích ngủ, khai giảng đến giờ vẫn chưa giao lưu với những bạn học khác mấy, câu chuyện B giả O này trong nháy mắt khiến cậu trở thành tâm điểm của lớp học. Vệ Mông thân thiết nhất với Giang Thần chạy đến, nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân, vẻ mặt thiếu đánh phát biểu: "Thần nhi, tao học cùng mày ba năm, không ngờ mày vẫn luôn giấu kín chuyện mình là Omega đấy, hay mày để tóc dài đi, biết đâu tao sẽ mê mày, không mê hoa khôi khối nữa thì sao." Giang Thần xông lên, đấm cậu ta một cái: "Này thì mê này!" Vệ Mông bị đánh đến kêu ầm lên: "Má, buông tay ra, không mê không mê nữa!" Giang Thần véo Vệ Mông, nói: "Gọi tao là bố đi tao bỏ qua cho mày." "Á, có bản lĩnh thì đừng cù tao." Vệ Mông lại cười, "Ha ha ha mày là bố tao, mày là bố tao, tha cho tao đi!" Giang Thần lại vỗ lưng cậu ta: "Thằng con ngỗ ngược không có tiền đồ." Tưởng Nhất Bách đang khởi động làm nóng người ở phía sau hỏi Cố Hâm: "Lão Cố, lần đầu tiên tôi thấy cảnh ông mặt nóng dán vào mông lạnh đó." Cố Hâm xoay eo, nói: "Nói nhảm." Tưởng Nhất Bách như có như không bình phẩm: "Giang Thần đúng là rất đẹp." Cố Hâm không trả lời, hắn không quan tâm cậu ta đang nghĩ gì. Giáo viên hướng dẫn họ luyện tập tăng cường sức khỏe gần nửa tiết, nửa tiết còn lại cho họ tự do hoạt động, nhưng không được rời sân thể dục, cũng không được nghỉ ngơi, yêu cầu họ hoạt động thể lực cùng các dụng cụ thể thao được mình mang tới sân thể dục vào ngày hôm nay. Giang Thần đối với các môn thể thao vận động phải toát mồ hôi luôn mang thái độ xin lượng thứ cho kẻ bất tài, cuối cùng nhìn trúng một nhóm người đang đá cầu, nửa ngày không cần nâng chân một lần. Cậu thích loại hình vận động nhiều người như đá cầu này. Cuối cùng một tiết học thể dục cũng qua đi, trên sân bóng vẫn còn lại rất nhiều người, đều đang vây xem nhóm Cố Hâm đá bóng. Trên sân tập, Cố Hâm vượt qua hai người, làm một động tác giả, nhẹ nhàng nâng chân, bóng cứ thế lăn vào gôn! Các bạn học Omega không hẹn mà cùng vỗ tay tán thưởnng, bao gồm cả hoa khôi khối Âu Nhược Nghi. Vệ Mông hôm nay quyết tâm xin được WeChat của nữ thần, kéo theo Giang Thần đi cùng để lấy thêm can đảm. Giang Thần không muốn quan tâm đến cậu ta: "Không đi, mày muốn xin Wechat thì liên quan gì đến tao". Vệ Mông: "Thần nhi, anh em tốt, tao căng thẳng quá! Nữ thần xinh đẹp thế kia mà!" Giang Thần chỉ khuôn mặt của mình: "Mày nhìn tao thêm hai cái rồi nói xem, tao có đẹp không?" Vệ Mông gật đầu: "Đẹp!" Giang Thần: "Có phải tao cũng đẹp ngang nữ thần của mày không?" Vệ Mông đúng như sự thật nói: "Thần nhi, nếu mày để tóc dài, với lại khi đánh nhau tao đánh thắng được mày thì tao công nhận đúng là mày đẹp, nhưng mày có đẹp thế nào thì tao vẫn thích con gái tóc dài hơn". Giang Thần xem thường: "Biến, tự đi đi!" "Đừng như vậy mà!" Vệ Mông đẩy Giang Thần đi về phía trước: "Đi cùng tao xin WeChat đi, tao thật sự cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp mà." Sức mạnh của cậu ta không nhỏ, đẩy Giang Thần một cái đã khiến cậu lao đến trước mặt Âu Nhược Nghi. Giang Thần: "......" Mấy bạn học khác đều biết sắp có chuyện gì xảy ra, ai mà chẳng thích mỹ nữ chứ, thế là sôi nổi nhường chỗ, liếc mắt hóng hớt. Con cún Vệ Mông này! Giang Thần bị buộc cưỡi lên lưng hổ khó xuống, bị đẩy đến trước mặt hoa khôi Âu Nhược Nghi buộc tóc đuôi ngựa. Giang Thần lười nhác đút hai tay trong túi quần, ngang ngược nói: "Bạn học, có thể kết bạn Wechat không?" Âu Nhược Nghi vừa muốn mở miệng, lại thấy một quả bóng màu trắng lăn lại phía bọn họ, dừng cách họ khoảng chừng một mét, làm gián đoạn dòng suy nghĩ ngắn ngủi của cô. Khi cô thấy rõ bạn học đang đi đến gần nhặt bóng, ánh mắt cô đã rơi vào nửa gương mặt cùng lọn tóc hơi dài bị vén ra sau tai của đối phương. Người đến chính là lớp trưởng đẹp trai của lớp 8 – Cố Hâm, cậu nhặt bóng ôm vào ngực, ánh mắt dừng trên gương mặt của Giang Thần hai giây rồi mới quay sang Âu Nhược Nghi, nói: "Xin lỗi, đá chệch hướng." *Tác giả có lời muốn nói: Mở hố mới ~ lần đầu tiên thử viết ABO, vườn trường, trúc mã, vô cùng ngọt ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]