Lâm Triết ngủ một mạch tới bốn giở chiều vì thoải mái, cậu mở mắt tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Cậu vừa mơ thấy ký ức hồi nhỏ của mình, loáng thoáng một vài bóng hình quen thuộc chăm sóc cậu từ nhỏ tới lớn, nhưng lại nhìn thế nào cũng không ra khuôn mặt họ trông như thế nào.
Lâm Triết khó khăn đỡ bụng đi xuống giường, vừa mở cửa phòng, cậu đã bị một mùi hương hấp dẫn.
Bước nhanh xuống tầng một, một nhóm người đang vui vẻ chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn.
Lâm Triết bước nhanh vào bếp, mùi hương này rất quen thuộc, là món ăn mà cậu rất thích.
Mẹ Lâm bận rộn nấu ăn, bố Lâm ở bên cạnh hỗ trợ, còn bà nội thì đang ở bên nói chuyện không ngừng với quản gia.
Lâm Triết không hiểu sao cậu lại biết những người này, những khuôn mặt này cứ tự động được gắn vào cho những người không rõ mặt mũi ở trong giấc mơ khi nãy của cậu.
Thì ra bọn họ trông như thế này.
Lâm Triết sừng sờ đi tới, cậu nhỏ giọng gọi vì không dám chắc " Bố, mẹ, bà nội?".
Mặc dù trong bếp đang ồn ào tiếng xào nấu nhưng bọn họ đều nhận ra giọng của Lâm Triết lẫn trong đó.
"Tiểu Triết Triết" Mẹ Lâm là người đầu tiên vội tắt bếp đi tới, ánh mắt bà vừa hiện lên sự lo lắng vừa hiện lên sự vui mừng.
" Con nhớ ra bọn ta rồi sao?" Lần trước bọn họ tới đây khi thượng tướng còn chưa trở về, Lâm Triết đã không nhận ra bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beta-lam-sao-co-the-bi-danh-dau/3615728/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.