Adios cảm thấy tựa như quay về hồi ban đầu, anh lại chỉ dám quan sát Lâm Triết qua góc nhìn của rô bốt gửi tới.
Lâm Triết bần thần ngồi trước bàn ăn lầm bẩm cái gì đó, Adios ra lệnh cho rô bốt tiến sát gần hơn để nghe cho rõ.
" Thật sự không nhớ nổi ký ức trước kia, mình thật sự có một người cha già khú sắp gần đất xa trời rồi sao?".
" Đã vậy còn mắc mệnh nan y, chắc là khó chịu lắm nhỉ?".
" Không biết cha mình trông thế nào nữa, chắc là đầu tóc bạc trắng, da lão hóa nhăn nheo rồi rụng gần hết răng, hít vào răng đi vào, thở ra răng đi ra, không cẩn thận là thổi cả răng ra ngoài".
" Hay là ông ấy có răng giả nhỉ, giàu như vậy gắn vài cái răng bằng vàng hay kim cương cũng không phải không thể". (3)
" Không thấy bọn họ nhắc tới mẹ mình, chắc là qua đời lâu rồi, sao ông ấy không kiếm một bà vợ trẻ chăm sóc mình cho bớt cô đơn vậy ta?".
Adios càng nghe thì sắc mặt càng đen lại, cái gì mà già khọm cú đế, cái gì mà gần đất xa trời, răng rụng gần hết.
Anh gửi tín hiệu yêu cầu quản gia lập tức lên phòng, chưa được bao lâu ông ấy đã tiến vào, thì ra ông ấy cũng đang trên đường đưa thức ăn tới cho anh, Adios lo lắng tới quên cả cảm giác đói.
" Chuyện này là sao đây?".
Quản gia ngập ngừng đáp, ông cũng không phải cố tình, chỉ là tình huống lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beta-lam-sao-co-the-bi-danh-dau/3615720/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.